Một Thai Ba Bảo: Con Thiên Tài Giúp Bố Cưa Đổ Mẹ

Chương 1697: Chương 1697: Linh Trang kích động




Nghiêm Mặc Hàn kinh ngạc hỏi ngược lại: “Đừng nói với anh là hai người chưa từng cãi nhau nhé?”

Linh Trang suy nghĩ một chút, gật gật đầu.

Chiến Hàn Quân lại như chém đỉnh chặt sắt nói: “Chưa từng”

Linh Trang và Nghiêm Mặc Hàn đều kinh ngạc nhìn anh, Chiến Hàn Quân nói: “Tôi chỉ cãi nhau với Lạc Thanh Du, chưa từng cãi nhau với Linh Trang”

Linh Trang gật đầu.

Nghiêm Mặc Hàn lập tức có chút tự biết xấu hổ…

Tình yêu của Chiến Hàn Quân và Linh Trang là thần tiên.

Nghiêm Mặc Hàn cảm thấy không thế tưởng tượng nổi, khiêm tốn học kinh nghiệm của Chiến Hàn Quân: “Anh trai, anh không cảm thấy có đôi khi phụ nữ rất có vấn đề sao?

Chiến Hàn Quân gật gật đầu: “Ừm”

Nghiêm Mặc Hàn nói ra khuyết điểm của phụ nữ, rất giống nước lũ tuôn trào, thao thao bất tuyệt: “Hơn nữa, bọn họ còn cực kỳ keo kiệt, đa nghi, mẫn cảm, không nói lý..”

Chiến Hàn Quân gật đâu”Ừm”

Anh Nguyệt và Linh Trang căm giận trừng mắt Nghiêm Mặc Hàn.

Nghiêm Mặc Hàn làm lơ hai người, tiếp tục nói: “Vậy sao anh chịu đựng được? Không phải là anh luyện được kỹ năng của Ninja rùa gì đó rồi chứ?”

Chiến Hàn Quân ăn cơm xong, tao nhã ưu nhã rút khăn giấy ra lau tay một chút. Sau đó dù bận vẫn ung dung nhìn Nghiêm Mặc Hàn, nói: “Tôi chỉ cần nghĩ đến, lúc trước sau khi tôi cưỡng ép Linh Trang ly hôn, Linh Trang lấy ơn báo oán, trăm cay ngàn đẳng sinh ba đứa con đáng yêu cho tôi, chưa bao giờ từ bỏ tình yêu của chúng tôi, là tôi lại cảm thấy, cô ấy có thế ở bên cạnh tôi, cũng là hạnh phúc của tôi”

Nghiêm Mặc Hàn há hốc mề Bồng nhiên Anh Nguyệt kéo lỗ tai của Nghiêm Mặc Hàn, rống lên như sư tử Hà Đông: “Anh nghe một chút đi, nghe xem anh đối xử với chị Linh Trang như thế nào, anh học tập một chút cho em”

Nghiêm Mặc Hàn đau đớn kêu lên: “Bà xã, bà xã, nhẹ tay một chút”

Anh Nguyệt buông tay, Nghiêm Mặc Hàn che lại lỗ tai bị kéo đến ửng đỏ, tức giận nhìn Chiến Hàn Quân, thầm thì nói: “Tôi có mơ cũng không ngờ, lại học hỏi kinh nghiệm của anh. Anh trai, tôi trao cho cậu giải thưởng lớn hàng năm, giải cuồng vợ…”

Chiến Hàn Quân tỏ vẻ vinh hạnh nói: “Cảm ơn, tôi xứng đáng”

Nghiêm Mặc Hàn tức giận đến hộc máu, liếc liếc mắt mấy cái: “Hết thuốc chữa”

Chiến Hàn Quân dùng căm hếch hếch về phía cơm thừa canh cặn trên bàn, vênh mặt hất hàm sai khiến: “Rửa chén đi”

Nghiêm Mặc Hàn vốn đang muốn kháng nghị… Nhưng nhận được ánh mắt như phun lửa của Anh Nguyệt, ngoan ngoãn đứng lên, ôm chén đi phòng bếp.

Vừa lải nhải vừa oán giận nói: “Vì sao không thuê giúp việc, không phải nhà họ Chiến nhà anh có tiền sao? Có tiền không tiêu, sau này chết cũng mang không theo vào quan tài được”

Linh Trang tháo, hùng hổ chạy vào phòng bếp, ném dép lê lên trên người Nghiêm Mặc Hàn, hai tay chống nạnh, trông như người đàn bà đanh đá chửi đổng: “Anh nói thêm một chữ chết cho em nghe xem?”

Dáng vẻ của cô, khiến Nghiêm Mặc Hàn sợ tới mức ngây ra như phỗng. Ngay cả Chiến Hàn Quân và Anh Nguyệt ở trong phòng khách cũng sợ ngây người.

Linh Trang có thể chịu đựng người khác nói cô chết, nhưng mà không thể chịu đựng được người khác nói Chiến Hàn Quân chết. Cô lại tháo một chiếc khác dép lê cầm ở trong tay, trông như muốn hành hung!

Nghiêm Mặc Hàn ngơ ngác nói: “Em buông dép lê xuống.

Linh Trang nói: “Anh nói thêm một chữ chết nữa thử xem?”

Nghiêm Mặc Hàn có chút lúng túng, anh ta rất ít khi nhìn thấy Linh Trang kích động như vậy. Huống hồ hiện giờ Linh Trang bị bệnh, anh ta cũng không biết bệnh tình của Linh Trang nghiêm trọng như thế nào, chỉ biết không thể chọc giận xô…

“Anh trai, vợ của anh bị thần kinh gì vậy, mau ôm cô ấy đi, tôi sợ” Nghiêm Mặc Hàn cầu cứu.

Chiến Hàn Quân đi tới, bế Linh Trang lên.

Dịu dàng trấn an cô nói: “Linh Trang, đừng nóng giận. Chúng ta trở về phòng nghỉ ngơi nhé.”

Khi Chiến Hàn Quân ôm Linh Trang về phòng ngủ, thân thể Linh Trang vẫn còn đang hơi hơi run rẩy.

Đã rất nhiều ngày rồi, bệnh của Linh Trang cũng tương đối ổn định. Hôm nay bổng nhiên tái phát, trong lòng Chiến Hàn Quân lại trở lên lo lắng.

Mấu chốt là anh cảm thấy Nghiêm Mặc Hàn nói rất bình thường, bởi vì không biết Nghiêm Mặc Hàn kích thích Linh Trang ở chỗ nào, Chiến Hàn Quân lại càng cảm thấy thấp thỏm lo âu.

Linh Trang bỗng nhiên ôm lấy anh, khóc hu hu hu”Anh không thể chết được. Nếu không em biết phải làm sao đây?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.