“Tại sao cố ý chọc anh tức giận?” Chiến Hàn Quân chất vấn.
“Không phải cố ý chọc giận anh tức giận, chỉ là…
“Chỉ là cái gì?” Chiến Hàn Quân hỏi.
“Chỉ là muốn nghe anh dạy dỗ em. Linh Trang nhỏ giọng nói.
Chiến Hàn Quân há hốc mồm Gương mặt tuấn tú bật cười, đưa tay xoa tóc của cô, nói: “Trong đầu em chứa gì thế?
Anh Hàn Quân dạy dỗ em, em rất vui vẻ sao?”
“Đương nhiên không vui. Nhưng mà bà nội nói, anh bị chứng tự bế. Em không phải là muốn anh nói nhiều một chút sao?” Linh Trang nói toàn bộ ra.
Chiến Hàn Quân: ““
Im lặng rồi nói: ‘Hai người là đứa nhỏ ba tuổi sao? Phương pháp ấu trĩ như vậy, nhọc lòng hai người nghĩ ra được.
Linh Trang hắng giọng một cái: “Khụ khụ!”
Bác Danh và ông cụ nhanh chóng tách nhau ra. Trên mặt Bác Danh xuất hiện vẻ thiếu nữ e thẹn.
“Các cháu đã về rồi à?”
Bác Danh lén lút tỉ mỉ nhìn gương mặt tuấn tú của Chiến Hàn Quân, lại phát hiện khuôn mặt tuấn tú vẫn kéo căng, sắc mặt lạnh lẽo.
Bất đắc dĩ lắc đầu: “Hàn Quân, tìm đủ dược liệu chưa?”
Mặt Chiến Hàn Quân tối sầm cầm trong tay dược liệu đưa cho bà.
Bác Danh nhìn Chiến Hàn Quân, nói đại hỏi: “dược liệu có tươi không?”
Hàn Quân rõ ràng có thể cảm giác được bà ấy cố ý làm khó dễ anh. Anh tự mình đi tìm dược liệu, không tươi được chắc?
Lại còn coi anh có chứng tự bế?
Anh đem dược liệu nhét vào tay Bác Danh, xoay người lên lầu.
Bác Danh vô cùng lo lắng: “Đứa nhỏ này, nói một câu cũng đâu có chết người. Chứng tự bế này càng lúc càng nghiêm trọng.”
Phải biết răng Linh Trang tôn sùng bà nội Bác Danh giống như là thần y, bất kỳ kết quả chẩn đoán bệnh của bà ấy cô đều không nghi ngờ. Bà ấy nói chứng tự bế của anh Hàn Quân nghiêm trọng, Linh Trang liền hoảng hốt “Vậy làm sao bây giờ?”
“Cháu phải cố gắng thôi” Bác Danh nói Linh Trang nhanh chóng đuổi theo Chiến Hàn Quân.
Trên lầu, Chiến Hàn Quân cởi áo khoác ra, mặc áo thun trắng ngồi đờ người ra ở trên giường.
Linh Trang nhẹ nhàng đẩy cửa vào, cẩn thận từng li từng tí một đến gần Chiến Hàn Quân.
Lông mày Chiến Hàn Quân cau lại, che đậy lại ánh mắt ưu sầu nơi đáy mắt.
Linh Trang đi tới, yên lặng ngồi bên cạnh anh. Kéo tay anh qua, nắm trong lòng bàn tay.
Chiến Hàn Quân quay đầu nhìn Linh Trang, dùng một loại giọng nói cầu xin: “Linh Trang, ôm anh”
Tranh linh lập tức đưa đầu anh đặt lên bờ vai cô, động viên nói: “Anh Hàn Quân, hôm qua anh đi tới vườn Hương Đỉnh, không làm khó mẹ anh chứ?”
Chiến Hàn Quân nói: “Bà ấy có tội thì phải chịu”
Linh Trang nói: “Em biết, anh chắc chẵn vô cùng tức giận mẹ chồng. Em cũng thế, nghe nói bà ấy hại anh suýt chút nữa suy hô hấp, em hận không thể lập tức giết chết bà ấy”
Chiến Hàn Quân lắng lặng lắng nghe giọng nói an ủi của Linh Trang. Cũng chỉ có ở trước mặt Linh Trang, tâm trạng anh mới có thể trở nên yên tĩnh lại, giống như được cứu vớt.
Linh Trang chuyển đề tài: “Nhưng mà bà ấy dù sao cũng là mẹ anh, nếu giết bà ấy rồi, sau này anh cũng chỉ mong không có ai đối nghịch với em, cuộc sống của em có thể yên ổn hơn. Đúng không?”
Chiến Hàn Quân gật gù: “Ừm.”
Linh Trang nhẹ nhàng cười lên: “Anh tốt với em, em đều biết. Nhưng anh biết không?
Cũng bởi vì anh tốt với em, em mới không thể để yên cho anh phạm sai lầm. Anh giết bà ấy, trên lưng mang tội danh giết mẹ, anh làm sao làm người trọng tình trọng nghĩa nữa, sau này chẳng phải cả đời phải sống trong sự hổ thẹn và tự trách sao”