Một Thai Ba Bảo: Con Thiên Tài Giúp Bố Cưa Đổ Mẹ

Chương 728: Chương 728: Lúc nào tôi cũng có thể phối hợp




Nghiêm Linh Trang lạnh mặt nói: “Nếu ngài Quân muốn ly hôn vào lúc nào thì chỉ cần báo với tôi một tiếng, lúc nào tôi cũng có thể phối hợp”

Chiến Hàn Quân nổi giận.

Nghiêm Linh Trang vì có thể tìm lại được những sự kiêu ngạo mà bản thân từng đánh mất ở trước mặt của Chiến Hàn Quân nên dứt khoát lợi dụng Dư Nhân, phô diễn ân ái “Không phải anh đã nói muốn cưới em sao?” Cô nhìn sang Dư Nhân, giọng nói mềm yếu như không có xương.

Dư Nhân cũng rất nể mặt cô, gật đầu: “Ù”

Biết rõ là vì Nghiêm Linh Trang cố ý muốn kích thích người đàn ông này nên mới bày ra vẻ mặt dịu dàng nũng nịu này với anh ta. Nếu như là lúc bình thường, vẻ mặt của Nghiêm Linh Trang sẽ không bao giờ vui mừng như vậy trước mặt anh ta.

Nhưng vậy mà anh ta lại không có cách nào tức giận được.

Ngược lại, có thể nhìn thấy vẻ mặt tình cảm dịu dàng như nước này của Nghiêm Linh Trang, anh ta vẫn lén cảm kích Chiến Hàn Quân rất nhiều.

“Em muốn có một hôn lễ xa hoa bậc nhất.

Em muốn mặc váy cưới đẹp nhất trên thế giới, em còn muốn có xe sang trọng, biệt thự…”

Dư Nhân cười dịu dàng đến có một không hai, người phụ nữ này có biết lợi dụng anh ta thì sẽ phải trả giá hay không?

“Đều nghe em”

Nghiêm Linh Trang nói xong thì vô cùng đắc ý liếc mắt nhìn Chiến Hàn Quân, cô rất muốn biết, cô muốn gả cho người khác, anh có nỡ lòng hay không.

Vẻ mặt của Chiến Hàn Quân u ám, ánh mắt lại liếc sang chỗ khác.

Anh sợ anh sẽ không khống chế được cảm xúc đang nổi khùng trong lòng, rồi đánh Nghiêm Linh Trang một trận sau đó nhốt vào trong phòng tối. Khiến cho cô mãi mãi không thể nào rời khỏi địa bàn của anh nữa.

Còn về người đàn ông này, Chiến Hàn Quân chỉ muốn khiến cho anh ta vĩnh viễn biến mất khỏi Trái Đất này.

Nghiêm Linh Trang không nhìn thấy cảm xúc không nỡ của Chiến Hàn Quân thì trong lòng vô cùng mất mát.

Đáy mắt không nhịn được đỏ lên.

Dư Nhân thuận thế ôm cô vào trong ngực.

Mặt của Nghiêm Linh Trang lập tức chôn vào trong lồng ngực của anh ta.

Ánh mắt của Chiến Hàn Quân sắc bén như dao, mạnh mẽ cắm vào trên người của Dư Nhân.

Dư Nhân giật mình, anh ta cho rằng bản thân đã là người đàn ông nguy hiểm nhất trên thế giới này rồi. Vì sao sau khi nhìn thấy ánh mắt của Chiến Hàn Quân, anh ta lại có loại cảm giác cam mình chịu thua chứ?

Người đàn ông này – ừm, là một đối thủ khiến cho người ta vô cùng kính nể.

Nghiêm Linh Trang vừa điểu chỉnh tâm trạng chua xót của mình xong thì chui từ trong lồng ngực của Dư Nhân ra ngoài, nhìn thấy vẻ mặt thỏa mãn sau khi ăn đậu hũ của Dư Nhân, Nghiêm Linh Trang hưng dữ trừng mắt với anh ta Dù sao cô đưa lưng về phía Chiến Hàn Quân, Chiến Hàn Quân không nhìn thấy được vẻ mặt hung dữ của cô Giờ phút đó cô thật sự muốn đánh gương mặt tuấn tú đang đắc ý kia của Dư Nhân thành đầu heo.

Ông cụ Nghiêm cảm thấy nếu cứ để cho mấy người họ tiếp tục ở chung một chỗ thêm chút nữa thì tình hình sẽ mất khống chế. Nên vội vàng hòa giải nói: “Đã đến giờ tôi hẹn đi làm kiểm tra rồi, chúng ta đi thôi”

Lúc này Nghiêm Linh Trang mới đỡ ông cụ Nghiêm rời đi.

Dư Nhân ngoái đầu lại nhìn nhìn Chiến Hàn Quân, rõ ràng trên mặt anh ta đang cười vô cùng đắc ý, nhưng Chiến Hàn Quân vẫn chính xác không sai đặt một cái biệt danh cho anh ta: “Miệng nam mô bụng bồ dao găm”

Lúc bác sĩ làm kiểm tra cho ông cụ Nghiêm, Nghiêm Linh Trang có chút mất tập trung.

Cô đang lén suy nghĩ, Chiến Hàn Quân đến bệnh viện để làm gì?

Chẳng lẽ thân thể của anh xảy ra vấn đề gì sao?

Ông cụ Nghiêm nhìn ra được tâm tư của cháu gái, nói: “Linh Trang, cháu đi hỏi một chút xem khi nào thì ông cần đến kiểm tra lại lần nữa?”

Nghiêm Linh Trang gật đầu nói: “Dạ”

Sau khi Nghiêm Linh Trang đi ra khỏi phòng bệnh thì rón rén đi vào trong phòng bệnh riêng của Chiến Hàn Quân.

Giả vờ như mình đi ngang qua nơi này, ánh mắt lại lơ đãng nhìn vào bên trong. Vừa đúng lúc Chiến Hàn Quân ngước mắt lên, lúc bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt của Nghiêm Linh Trang trốn tránh trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.