Nghiêm Linh Trang đi đến bệnh viện Á Châu, tiếng gào khàn cả giọng của Nghiêm Hiểu Như có thể nghe thấy ở mấy tầng hành lang.
Chiến Bá Kiên ngồi trong phòng chờ, buồn rầu hút thuốc.
Bà cả thì ở bên cạnh Nghiêm Hiểu Như, năm tay cô ta, hai mắt rưng rưng nước mắt.
“Hiểu Như, sẽ không có chuyện gì cả, cô phải thật mạnh mẽ” Bà cả an ủi Nghiêm Hiểu Như.
Nghiêm Linh Trang từ trong thang máy đi ra. Bà cả thấy cô lập tức chạy tới, hấp tấp năm lấy tay Nghiêm Linh Trang nói: “cô Linh Trang, cô đến thật đúng lúc, mau giúp Hiểu Như nhà chúng tôi ký tên.”
Nghiêm Linh Trang liếc nhìn Nghiêm Hiểu Như đang nằm trên giường bệnh di động, một người bình thường cao ngạo như vậy, giờ đây khóc đến mức một chút hình tượng cũng không có.
Mọi sự tức giận đối với Nghiêm Hiểu Như bây giờ đều bị đồng tình che lấp, cô đi đến trước mặt Nghiêm Hiểu Như nói: “Sinh con sẽ rất đau. Cô kiên nhẫn một chút”
Nghiêm Hiểu Như phẫn uất trợn mắt nhìn cô: “Mẹ tôi đâu? Tại sao bà ấy không đến?”
“Dì Thôi đang ở trong bệnh viện chăm sóc bố” Nghiêm Linh Trang cũng không kể chuyện Nghiêm Chính bị Nghiêm Hiểu Như làm cho tức giận đến ngất đi, dù sao lúc này Nghiêm Hiểu Như không thể bị đả kích.
Mặt Nghiêm Hiểu Như tràn đầy mất mát: “Bà ấy… Có phải rất thất vọng với tôi?”
“A a a..” Cơn co rút dữ dội khiến cô ta không nghĩ ngợi gì nhiều nữa.
Nghiêm Linh Trang nói: “Tôi lập tức đi tìm bác sĩ ký tên”
Một vị y tá dẫn Nghiêm Linh Trang đến phòng làm việc của bác sĩ, nhưng mà phòng làm việc này ở tận cuối hành lang, là một phòng tận cùng bên trong sau khi quẹo trái.
Vị trí vô cùng khuất, ngay cả tiếng khóc của Nghiêm Hiểu Như cũng nhỏ đi không ít.
Dọc theo đường đi y tá giải thích đơn giản tình huống của Nghiêm Hiểu Như cho Nghiêm Linh Trang: “Bà đẻ có máu RH âm tính, lại sinh khó, vô cùng nguy hiểm. Bởi vì thân phận của cô ấy rất đặc biệt, cho nên bác sĩ chúng tôi không dám phẫu thuật, cho nên phải đi hỏi người phụ trách của chúng tôi. Hơn nữa còn phải ký một phần điều lệ từ bỏ quyền chịu trách nhiệm từ bệnh viện”
Nghiêm Linh Trang kinh ngạc: “Máu RH âm tính?”
Người nhà họ Nghiêm các cô đều là RH dương tính, loại máu đặc thù của Nghiêm Hiểu Như cũng chỉ có thể đến từ mẹ.
Vậy mà cô lại không biết dì Thôi có loại máu đặc thù như vậy.
Nghiêm Linh Trang đến cửa phòng làm việc, sau khi nghe lời nói của y ta thì nổi cơn giận: “Không chịu trách nhiệm?
Là có ý gì? Nếu bà đẻ và thai nhi xảy ra tai nạn ngoài ý muốn, Á Châu không chịu trách nhiệm có phải hay không?”
Y tá nói: “Có thể nói như vậy”
“Ai quy định điều lệ này?”
“Giám đốc”
“Hai” Nghiêm Linh Trang tức giận chế nhạo: “Anh ta là người sao?”
Y tá nhắc nhở: “Cô Linh Trang, cô mau đi ký tên đi, nếu cứ tiếp tục trì hoãn, sợ rằng sẽ nguy hiểm đến tính mạng bà đẻ”
Nghiêm Linh Trang chỉ đánh đẩy cửa đi vào.
Y tá xoay người rời đi.
Sau khi y tá trở lại phòng phẫu thuật của sản khoa, lập tức cho người đẩy Nghiêm Hiểu Như vào phòng phẫu thuật.
Mà bên Nghiêm Linh Trang căn bản là không biết. Sau khi cô đi vào phòng làm việc, thấy bóng dáng cao ngất ngồi trên xe lăn kia thì sững sờ.
Chiến Hàn Quân quay xe lăn lại, trực tiếp đối mặt với Nghiêm Linh Trang, khí lạnh quanh quẩn trong mắt.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí rất âm trầm.
“Hợp đồng thì sao?” Nghiêm Linh Trang hỏi.
Chiến Hàn Quân cầm lấy đơn miễn bỏ quyền chịu trách nhiệm lên, đưa cho cô.
Nghiêm Linh Trang tiến lên mấy bước, nhận lấy đơn miễn bỏ chịu trách nhiệm từ trong tay anh, lật xem một lần, đọc: “Nếu bà đẻ và thai nhi có bất trắc, Á Châu sẽ không chịu trách nhiệm.”
Nghiêm Linh Trang gặp khó khăn, dù sao Nghiêm Hiểu Như cũng là em gái cùng bố khác mẹ của cô, nếu như cô ký hợp đồng này, nhỡ mẹ con Nghiêm Hiểu Như thật sự gặp chuyện không may, vậy mẹ con Thôi Như An chắc chẩn sẽ ghi hận cô cả đời.