Ông cụ khúc khích bật cười. Nói: “Hàn Quân, cháu không uổng công thương Nhóc con kia. Chính là viết ngàn chữ nha, lấy bản lĩnh của cháu, đây không phải là việc dễ dàng vào tay rồi sao. Con bé đang cho cháu bậc thang đấy”
Ông cụ dẫn Chiến Hàn Quân tới hậu viện.
Chiến Hàn Quân buồn bực ngồi ở trên ghế sa lon, suy nghĩ.
Rõ ràng mỗi lần anh đi vườn Hương Đỉnh đều một lòng muốn nhanh chóng quay về.
Nhưng là vì sao mỗi lần đều vô duyên vô cớ ở lại nơi đó rất lâu chứ?
Chắc là Linh Trang mấy ngày này cũng không vui, cảm thấy cô đơn tịch mịch, mới có thế nhận nuôi con thỏ hoang kia?
Ông cụ Chiến phân phó người làm: “Đi chuẩn bị bút mực cho cậu Quân”
Người làm rất nhanh đem giấy và bút mực tới.
Chiến Hàn Quân im lặng nhìn ông cụ: “Bút máy không được sao?”
Anh còn muốn viết nhanh một chút, sớm chút xin Linh Trang tha thứ.
Dù giấy và bút mực này sẽ bày tỏ được thành ý, nhưng mà mài mực cũng phải mất thời gian rất lâu đi.
“Hàn Quân à, việc dỗ phụ nữ này liền phải để ý hình thức nha. Để cho con bé thấy thành ý của cháu. Tức giận trong lòng cũng tiêu tan.
Cuộc sống của cháu cũng sẽ tốt hơn”
Chiến Hàn Quân cầm bút lên, viết lưu loát.
Viết xong, Chiến Hàn Quân đứng lên: “Cháu về đây”
Ông cụ Chiến kéo anh lại: “Hàn Quân, Linh Trang còn đang giận cháu. Cháu để cho cô ấy tỉnh táo một chút. Tối nay cháu ở lại chỗ ông nội trước đi”
Chiến Hàn Quân cười nói: “Cô ấy dễ mềm lòng, cháu dỗ dành cô ấy chút, cô ấy sẽ mở cửa cho cháu.”
Ông cụ Chiến nhìn anh cố chấp như thế, cho anh một chủ ý”Nếu cháu muốn đi vào, thì ở bên ngoài ra sức thể hiện là mình chật vật chút”
Chiến Hàn Quân vội vã rời đi.
Trở lại tiền viện tòa thành Ái Nguyệt, gõ cửa.
Linh Trang ra tới cửa, hỏi: “Bản kiểm điểm viết xong chưa?”
Chiến Hàn Quân đem bản kiểm điểm nhét vào trong khe cửa: “Viết xong rồi”
Linh Trang kinh ngạc, lúc người này đi rồi trở lại, thời gian nhanh như vậy mà có thể viết ra bản kiểm điểm ngàn chữ sao?
Linh Trang nhìn bản kiểm điểm, toàn bộ đều là từ ngữ rất thành khẩn, mặc dù đáy lòng cũng có cảm động. Nhưng mà cũng không có trực tiếp bỏ qua sai lầm vượt qua giới hạn của anh với Chu Mã.
“Em không mở cửa” Linh Trang thở phì phò nói.
“Linh Trang, anh lạnh cóng rồi” Chiến Hàn Quân bắt đầu tỏ ra chật vật.
Trong lòng Linh Trang cũng có chút nóng nảy, nhớ tới mấy ngày trước Chiến Hàn Quân mới khỏi cảm mạo, bây giờ lại lo lăng thân thể anh không chịu được lạnh.
Linh Trang từ từ mở cửa ra, Chiến Hàn Quân bất ngờ ôm cô vào lòng, hết sức phấn khởi nói: “Anh biết Linh Trang nhà chúng ta rất tốt với anh mà. Không bỏ mặc anh Quân bị lạnh đâu”
Linh Trang sầu não buồn bực không dứt.
Chiến Hàn Quân ôm Linh Trang vào phòng ngủ, lúc anh rửa mặt đi ra, thế mà phát hiện Linh Trang đã tắt đèn đi ngủ.
Yên tĩnh như vậy thật đúng là hiếm thấy.
Chiến Hàn Quân mò tới mép giường, nằm bên cạnh Linh Trang.
Nhưng Linh Trang ngủ cách anh rất xa.
Trong lòng cô không cách nào quên được, hình ảnh Chiến Hàn Quân có hành động vượt qua giới hạn với Chu Mã như vậy.
Chiến Hàn Quân chỉ đành phải kéo cô ấy dựa vào bên người mình, đưa tay ra kéo cô ấy vào trong ngực. Dịu dàng hỏi: “Đừng tức giận mà, dù sao cũng phải nói cho anh biết lý do chứ?”
Linh Trang trở mình bò dậy, trong đêm tối con ngươi hiện lên vẻ hết sức ngạc nhiên”Anh còn không biết anh sai chỗ nào ư?” Linh Trang gần như sắp bị tức đến phát khóc.