Một Thai Ba Bảo: Con Thiên Tài Giúp Bố Cưa Đổ Mẹ

Chương 701: Chương 701: Một ngày dài tựa một năm




Người đàn ông bị thân hình tiều tụy, gầy gò nhưng không che đi được nét xinh đẹp, trong sáng của cô làm cho kinh ngạc đến ngây người.

Thứ không thiếu thốn nhất trong gia tộc của anh ta chính là trai xinh gái đẹp, thậm chí còn toàn người xinh đẹp đến mức nghiêng nước nghiêng thành, hào hoa phong nhã, kinh động lòng người, hơn nữa ai nấy đều phóng khoáng, hoàn hảo như nhau.

Thế nên sâu trong lòng anh ta vẫn cho luôn cho là, trên đời này sẽ không có bất kỳ ai có thể có một túi da xinh đẹp đến mức khiến anh ta ấn tượng.

Thế nhưng khi anh ta nhìn thấy gương mặt đó của Nghiêm Linh Trang thì mới ngộ ra rằng, khuôn mặt đó có sự kết hợp hoàn hảo giữa sự thê lương và quật cường, ngây thơ trong sáng và quyến rũ xinh đẹp, còn có cả sự yếu đuối đan xen với sự cứng cỏi không bao giờ chịu thua.

Tất cả những nét mâu thuẫn ấy kết hợp lại với nhau cùng phô ra dưới mắt anh ta, thật sự khiến anh ta cảm thấy có chút động lòng.

“Gặp được tôi, xem như là sự may mắn của cô” Anh ta vuốt cằm, ánh mắt rơi xuống cánh tay đang không ngừng chảy máu của cô, lông mày khẽ nhíu lại.

Rõ ràng anh ta sợ máu, nhưng lạ một điều là, khi nhìn thấy máu của cô, anh ta lại không có thấy phản cảm như ngày thường Hơn nữa chứng bệnh thích sạch sẽ được di truyền trong gia tộc của anh ta lại không hề khiến anh ta cảm thấy buồn nôn khi thấy máu của cô.

Anh ta vươn tay ôm cô đặt vào trong xe, sau đó lấy hộp cứu thương trong xe mình. Sau đó nhanh chóng lấy ra phương thuốc gia truyền của gia tộc, sau đó nhanh tay bỏ vào miệng cô. Rồi anh ta lại lấy bình nước khoáng, mở nắp, đút cho cô mấy ngụm nước.

Sau đó người đàn ông này xé ống tay áo của cô xuống, rồi cẩn thận từng li từng tí một bôi thuốc mỡ lên cánh tay đang bị thương của cô.

Làm xong tất cả những thứ này, anh ta mới ngồi về vị trí ghế lái, sau đó lái chiếc xe yêu quý của mình, nhanh chóng lái ra khỏi địa phận Hà Nội Xe anh ta lướt qua xe của Anh Nguyệt, đi qua vườn hoa Nhật Lịch của Chiến Hàn Quân, sau đó lái về hướng ngược lại, cách hai người kia ngày càng xa Lúc Chiến Anh Nguyệt đi qua nơi xảy ra tai nạn chỉ nhìn thấy một vũng máu khiến người †a cảm thấy khiếp sợ, vũng máu kia làm cô ấy thấy sởn cả tóc gáy.

Anh Nguyệt gọi cho Linh Trang vài cú điện thoại, thế nhưng sau khi điện thoại được kết nối, đối phương vẫn không hề tiếp máy.

Không lâu sau đó cô ấy vẫn tiếp tục gọi thì nhận được thông báo rằng điện thoại đối phương đã tắt máy.

Anh Nguyệt nhìn vũng máu kia, bỗng nhiên điên cuồng chạy tới, vừa chạy vừa lớn tiếng gọi: “Chị Linh Trang… Chị Linh Trang..”

Cô ấy đã chạy một quãng đường rất xa, thế nhưng vẫn không thấy bóng dáng Nghiêm Linh Trang. Càng lúc cô ấy càng cảm thấy hoảng sợ, cuối cùng cũng không chịu nổi nữa mà lập tức lấy điện thoại di động ra gọi cho Chiến Hàn Quân.

Khi tiếng chuông điện thoại đồn dập như muốn đòi mạng người khác vang lên, trái tim Chiến Hàn Quân như bị người ta bóp chặt. Anh nhìn chăm chằm vào chiếc điện thoại di động đang không ngừng kêu lên, không hề có chút phản ứng nào.

Mãi cho đến tận khi Phong Mang đưa điện thoại di động đưa cho anh nói: “Tổng giám đốc.

Lúc ấy Chiến Hàn Quân mới run rẩy vươn tay nhận cuộc gọi. Cuộc gọi vừa được nhận đã nghe thấy giọng nói kinh hoảng của Anh Nguyệt từ đầu bên kia truyền đến: ‘Anh ơi, em không đuối kịp chị Linh Trang… Em đã chạy cả một đường rồi, đã dùng tốc độ nhanh nhất rồi, mà vẫn không tìm được chị Linh Trang…

Anh Nguyệt chính là kiểu người nếu quá quan tâm thì sẽ bị loạn, nói năng vô cùng lộn xôn.

Rõ ràng cô ấy không nói ra được trọng điểm, nhưng không biết vì sao Chiến Hàn Quân vẫn cảm thấy chuyện mà cô ấy chuẩn bị nói ra sẽ kéo anh vào vực sâu không đáy.

“Anh Nguyệt, em nói từ từ thôi.”

“Anh ơi..’ Bỗng nhiên Anh Nguyệt gào lên: “Em vừa nhìn thấy một vũng máu ở trên đường, em không biết, vũng máu ấy có phải là của chị Linh Trang không… Em sợ lắm.”

Nghe đến đây, di động trong tay Chiến Hàn Quân lập tức rơi xuống đất, dường như có gì đó trong đầu anh vừa “Ầm” một tiếng, nổ tung.

“Phong Mang, mau chuẩn bị xe đi”

“Vâng, tổng giám đốc.” Phong Mang không dám trì hoãn, nhanh chóng đẩy Chiến Hàn Quân tới bãi đậu xe.

Khi chiếc Rolls-Royce lao vút trên đường cao tốc, Chiến Hàn Quân đã nhìn thấy vũng máu kia, trái tim anh phập phồng liên tục, dường như muốn giấy giụa nhảy ra khỏi cuống họng.

Phong Mang động viên nói: “Tổng giám đốc, đừng lo lắng. Cô Trang sẽ không sao”

Cuối cùng, chiếc xe Rolls-Royce của hai người cũng tìm được Anh Nguyệt, bọn họ nhanh chóng lái vào thủ đô Hà Nội, đến khách sạn kia, thế nhưng lúc đến nơi vẫn không thấy bóng dáng của Linh Trang đâu cả.

Lúc này Chiến Hàn Quân đã hoàn toàn sụp đổ, anh không ngừng gào lên: “Tìm, tìm cho tôi. Cho dù có phải đào ba tấc đất lên cũng phải tìm bằng được cô ấy về đây”

Những ngày kế tiếp, anh sống trong sự: giày vò, một ngày dài tựa một năm,

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.