Một Thai Ba Bảo: Con Thiên Tài Giúp Bố Cưa Đổ Mẹ

Chương 1822: Chương 1822: Muốn hối hận thì cũng đã muộn rồi




Dư Sinh cần răng, đau đớn mà hạ quyết tâm nói: “Chỉ cần cô ấy đồng ý về nhà thì tôi sẽ đuổi Tú Hòa đi..và chia tay với các người tình khác. Từ nay về sau, tôi sẽ cùng cô ấy đi du lịch vòng quanh thế giới.”

Đi du lịch vòng quanh thế giới là mong muốn của bà Dư khi bà ấy còn trẻ. Nhưng sau khi Dư Sinh lừa dối bà ấy thì ông ta không bao giờ đưa bà ấy đi ra ngoài du lịch nữa.

Dư Nhân chế nhạo nói: ‘Bố mẹ đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn đi du lịch vòng quanh thế giới chứ? Nếu như hai người chết ở bên con biết phải đi đâu để nhặt xác cho hai người bây giờ? Bố mẹ cứ đợi ở nhà cho con, con sẽ phụng dưỡng hai người”

Vẻ mặt Dư Sinh cay đẳng nhìn Dư Nhân: “Lẽ nào con chính là một con ác quỷ được ông trời sai đến để tra tấn bố sao?”

Dư Nhân có tấm lòng muốn bảo vệ mẹ mình, anh ta nói: “Mẹ con có lòng muốn hòa giải với bố, đó là bởi vì bà ấy có một tâm hồn ngây thơ. Con có thể nói cho bố biết rằng bà ấy ngây thơ nhưng con thì không phải là người ngu ngốc. Nếu như sau khi bố và mẹ hòa giải với nhau, bố lại làm ra làm ra một số chuyện có lỗi với mẹ của con thì con sẽ lập tức ném bố đến một vùng núi hoang vu hẻo lánh nào đó”

Dư Sinh cười ha ha rất vui vẻ.

Mặc dù Dư Nhân độc mồm độc miệng, nhưng khi đối mặt với việc đoàn tụ của bố mẹ mình thì anh ta cảm thấy rất hưng phấn. Vì vậy điều này cho thấy rằng ở sâu thẳm trong trái tim của mình, anh ta thật sự đã mong đợi ngày này từ rất lâu rồi.

Sau khi Chiến Hàn Quân nói xong những lời muốn nói thì anh lập tức muốn rời đi.

“Cậu tự mình xử lý mọi chuyện cho tốt đi Tôi đi đây”

Dư Nhân đột nhiên gọi anh lại và nói: “Anh họ, anh chuyển lời cảm ơn của tôi đến Linh Trang giúp tôi nhé “

Chiến Hàn Quân quay người lại, nhìn Dư Nhân với ánh mắt có vẻ như đang suy nghĩ sâu xa. Anh nghiến răng mà sửa lại cho đúng: “Gọi là chị dâu.”

Dư Nhân không thèm để ý mà nói: “Anh quan tâm tôi gọi cô ấy là gì làm cái gì?”

Chiến Hàn Quân quay lại đi đến bên cạnh Dư Nhân và nói: “Tôi quên nói cho cậu biết, Linh Trang và tôi sắp kết hôn rồi”

Khuôn mặt của Dư Nhân cứng đờ như hóa đá: “Con cái của hai người đều đã lớn như vậy rồi mà còn kết hôn cái gì?”

Chiến Hàn Quân cảm thấy rất sung sướng khi nhìn thấy dáng vẻ bị đả kích của Dư Nhân.

“Cậu định tặng món quà gì cho chúng tôi đây?”

Dư Nhân trợn mắt: “Làm gì có ai lại đi chủ động đòi quà kết hôn chứ? Hơn nữa, anh lại không thiếu cái gì cả, vậy mà còn quan tâm tôi sẽ tặng cho anh cái gì ư/ Chiến Hàn Quân nói: “Tôi nghe nói rằng nhà họ Dư có rất nhiều loại máy bay không người lái nhỏ. Và cậu có thể chỉ huy một đội máy bay không người lái một cách điêu luyện đúng không?”

Dư Nhân linh cảm có chuyện không ổn: “Anh muốn làm cái gì vậy?”

“khi đến lễ Thất tịch, tôi sẽ cầu hôn Linh Trang. Tôi muốn mượn máy bay không người lái của cậu để dùng một chút”

“Anh nằm mơ đi”

“Cậu không muốn cho tôi mượn ư?”

Chiến Hàn Quân mỉm cười với vẻ láu cá, anh nói: “Vậy thì tôi sẽ đi nói với mẹ của cậu rằng bố cậu vẫn còn tình cảm với Tú Hòa”

Vẻ mặt của Dư Nhân trắng bệch: “Anh đúng là đê tiện và vô liêm sỉ”

Chiến Hàn Quân nói: “Để đối phó với những người đê tiện thì chỉ có thể sử dụng thủ đoạn đê tiện thôi.”

Dư Nhân: “…”

Lúc này, Dư Sinh nói chen vào: “Hàn Quân, cậu yên tâm đi. Cậu muốn mượn bao nhiêu chiếc máy bay không người lái cũng được”

Dư Nhân quay đầu lại, nhìn bố của anh ta với vẻ oán hận và nói: “Bố bị ngốc ư? Bố không thấy anh ta đang chơi một trò rất độc ác sao? Anh ta cố tình muốn mượn con những.

chiếc máy bay không người lái để đi cầu hôn với người phụ nữ mà con có tình cảm. Chiến Hàn Quân, anh đúng là một kẻ độc ác. “

Chiến Hàn Quân cười nhẹ: “Dư Nhân, tôi ệc này cũng vì lợi ích của cậu. Chắc là làm việc cậu đã biết rằng từ khi còn nhỏ, Linh Trang đã rất dính tôi rồi, chỉ có tôi mới có thể cho cô ấy cảm giác an toàn. Còn với những người khác, ngay cả nhìn một cái thôi mà cô ấy cũng không thèm. Tại sao cậu cứ cố chấp như vậy?”

Dư Nhân trợn to mät nhìn anh: “Từ khi nào mà ngài Quân lại trở nên tự kỷ như vậy chứ?”

Chiến Hàn Quân nói: “Tôi muốn nhắc nhở cậu một chút. Sau khi chị Tranh Ngọc tiếp quản doanh nghiệp của gia đình họ Nghiêm thì suy nghĩ của cô ấy sẽ càng ngày càng phóng khoáng hơn và cô ấy sẽ không ở tại chỗ mà đợi cậu nữa đâu. Cậu đừng đợi đến khi cô ấy kết hôn và đứa con trai của cậu gọi một người khác là bố thì lúc đấy cậu muốn hối hận cũng đã muộn rồi”

Nói xong, Chiến Hàn Quân lập tức rời đi.

Khuôn mặt của Dư Nhân lộ ra vẻ buồn bã.

Những lời nói của Chiến Hàn Quân đã tạo nên những gợn sóng trong trái tim phẳng lặng như mặt hồ của anh ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.