Dư Gia Trại Dưới chân núi Núi Châu Phong, những cô gái toả ra phong thái oai hùng mặc quần áo đi đêm màu đen, công cụ leo núi buộc bên eo, mọi thứ sẵn sàng đứng chờ xuất phát.
Chị cả ý tứ sâu xa liếc nhìn chị chín Hoa Vô Ưu một cái, trâm giọng nói: “Lần này lên núi là có hai mục đích. Một là loại bỏ mọi khó khăn để cứu tiểu hồ ly về Điện Quân Tình. Hai là…”
Cô ngừng lại một chút rồi nói tiếp: “Hoa Vô Ưu nhận lệnh”
Hoa Vô Ưu lanh lảnh nói: “Vâng”
“Hoa Vô Ưu, tổ chức phái em nằm vùng Dư Gia Trại”
Hoa Vô Ưu ngẩn ra.
Muốn nằm vùng cần phải có can đảm, có sự quyết đoán, có sự nhạy bén, lòng dạ thâm trầm. Trong tất cả các chị em, Hoa Vô Ưu là người ngây thơ nhất, trong sáng nhất, là người không thích hợp để nãm vùng nhất ra: “Em á?”
Cho nên, tất cả chị em đều không thể tưởng tượng nổi mệnh lệnh của cấp trên.
Trong đôi mắt của chị cả hiện lên vẻ khó hiểu.
“Phục tùng mệnh lệnh là nguyên tắc cơ bản của Điện Quân Tình, chuẩn bị xuất phát”
Mười ba lôi chủ lập tức tự tản ra giống như âm hồn, dùng dụng cụ leo núi và leo lên trên Núi Châu Phong với tốc độ cực nhanh.
Lúc chị chín Hoa Vô Ưu leo lên đến giữa sườn núi, chị cả đột nhiên thần không biết quỷ không hay xuất hiện trước mặt cô.
Hoa Vô Ưu hưng phấn nói: “Chị cả, hoá ra là chị cùng đường với em à?”
Chị cả giật khăn che mặt xuống, lắng lặng nhìn Hoa Vô Ưu.
Bốn phía rơi vào sự im lặng chết chóc.
Chỉ có hai con ngươi nóng rực của chị cả như một lưỡi dao sắc bén chiếu vào Hoa Vô Ưu.
Năm nay Hoa Vô Ưu mười lăm tuổi, tám tuổi thì gia nhập vào Điện Quân Tình.
Cô còn nhớ rõ, lúc Vô Ưu vừa mới tới Điện Quân Tình, Yêu Nghiệt đã từng sâu xa cảm thán một câu: “Tám tuổi à, sợ là không nuôi nổi”
E là từ trước tới giờ cha nuôi chưa bao giờ thật sự tin tưởng Vô Ưu.
“Vô Ưu, có phải em thích tiểu hồ ly không?” Vẻ mặt chị cả chợt trở nên lạnh lùng.
Hoa Vô Ưu cười nói: “Vâng ạ. Chị cả, không phải chị cũng thích tiểu hồ ly sao?
“Có phải là vì tiểu hồ ly mà em sẽ không ngại vi phạm lệnh cấm của Điện Quân Tình không?
Chị cả hùng hùng hổ hổ, khiến Hoa Vô Ưu bỗng nhiên cảm thấy lo lắng thấp thỏm.
Hoa Dung tiến lên một bước, chảy nước mắt vùi khuôn mặt run rẩy của cô vào bờ vai mình.
“Xin lỗi, Vô Ưu”
Hoa Vô Ưu yếu ớt nói: “Tại sao lại đối xử với em như vậy?”
“Sao em lại ngốc như vậy chứ? Sao lại muốn trợ giúp Bé Tùng và Nghiêm Linh Trang nhận nhau chứ?” Chị cả đau đớn chỉ trích cô.
Đáy mắt Hoa Vô Ưu hiện lên vẻ tuyệt vọng, sự đau khổ và không cam lòng lập tức biến mất, cô mỉm cười, đẩy chị cả ra, dùng tay che chỗ ngực đang không ngừng chảy máu và dịu dàng cười: “Hoá ra là vì anh ấy mà em mới chết, vậy cũng đáng.”
Một thanh Bạch Lăng như kiếm đột nhiên phá trời cao và đâm về phía chị cả.
Chị cả kinh ngạc nhìn về phía thiếu niên đột nhiên xuất hiện kia, cậu mặc một chiếc áo khoác màu vàng nhạt, đeo khăn quàng cổ màu trắng, tư thế hiên ngang oai hùng, nhảy xuống từ trên cao.
Tiểu hồ ly?
Dưới tình huống cấp bách, chị cả vội vàng đeo khăn che mặt lên và lẩn vào trong bóng đêm.
Chiến Quốc Việt nhìn Hoa Vô Ưu nằm thoi thóp trên mặt đất, chậm rãi đi về phía cô. Cậu giật chiếc khăn che mặt của cô xuống, lúc nhìn thấy là một gương mặt con gái xinh đẹp thì hơi kinh ngạc.
Hoa Vô Ưu nhìn thấy Chiến Quốc Việt, bỗng nhiên kích động lôi kéo tay của Chiến Quốc Việt định ngồi xuống, nhưng động tác này đã tác động đến vết thương, cô phun ra một ngụm máu màu tím đen.