Trong núi vô cùng yên tĩnh, tiếng than khóc của Nghiêm Mặc Hàn vang vọng giữa rừng núi.
Âm thanh lọt vào tai bà lão và người thanh niên đang đi trên con đường chật chội, bà lão ngước mắt nhìn lên ngôi nhà ở chỗ cao kia, thấy một bóng dáng quen thuộc liền mất hồn.
Có phải là bố không?
Nghe được giọng nói của cậu Nghiêm Mặc Hàn, bảo bối Thanh An khẳng định người ở ngôi nhà trên cao kia thật sự là người quen cũ cô ấy nhớ nhung đã lâu.
Chỉ là con đường trong ngọn núi này quanh co ngoằn ngoèo, rõ ràng là rất gần nhưng đi bộ lại thấy rất xa.
Thanh Hòa thấy hai mắt bảo bối Thanh An đỏ lên, không nhịn được tò mò hỏi: “Chị bảo bối Thanh An, chị biết bọn họ sao?”
Bảo bối Thanh An liếc nhìn mái tóc bạc trắng và dáng vẻ lưng còng của mình, nghĩ đến việc bố thấy dáng vẻ già nua của mình như thế không biết sẽ đau lòng như thế nào.
Bảo bối Thanh An hết sức cảnh giác nhắc nhở Thanh Hòa: “Thanh Hòa, nhớ, kể từ bây giờ không được để lộ tên thật của chị”
Thanh Hòa gật đầu: “Được.”
Bảo bối Thanh An rút tay ra khỏi cánh tay của Thanh Hòa, vốn định nhanh như gió chạy đến chỗ bố, để bố thấy cô rất khỏe mạnh nhưng lại bị cơ thể liên lụy.
Ngay khi bảo bối Thanh An rời khỏi tay Thanh Hòa, cô ấy liền lảo đảo muốn ngã xuống.
Bảo bối Thanh An than thở nói: “Ôi, đúng là gì rồi không còn dùng được”
Thanh Hòa lại đỡ cô nói: “Bà ơi, để con hỗ trợ”
Bảo bối Thanh An lần này không từ chối.
Chiến Hàn Quân quan sát hai bóng người đang đi tới trên con đường ngoän ngoèo, khi anh mơ hồ nhìn thấy bảo bối Thanh An và Thanh Hòa thì nhíu mày.
“Thật kỳ lạ, một bà lão tóc hoa râm, một thiếu niên mười mấy tuổi lại có thể tự do đi bộ không bị cản trở trong thị trấn Hải An”
Nghiêm Mặc Hàn trêu chọc: “Bọn họ cũng có chân, tại sao không đi được?”
Chiến Hàn Quân: “Khắp thị trấn Hải An đầy hoa và cỏ dại độc lạ, nhưng bọn họ lại không bị nhiễm độc”
Nghiêm Hàn khó hiểu: “Có lẽ bọn họ biết y thuật thì sao?”
Dư Nhân hất một chậu nước lạnh: “Cũng có thể là biết cái dùng độc”
Nghiêm Mặc Hàn trong nháy mắt không thể yêu thương nổi cuộc đời này.
Khi bảo bối Thanh An bước đến bậc thềm đá của ngôi nhà, cô ấy mệt đến nổi thở hồng hộc.
Chiến Hàn Quân bước xuống đưa cho cô ấy một túi nước: “Bà có muốn uống chút nước không?”
Bảo bối Thanh An nhìn Chiến Hàn Quân, nghe thấy tiếng gọi bà này của anh thì sững sờ. . ngôn tình hay
“Không được, không được, sau này cậu gọi tôi là cô Tuyết Giải Tiên đi” Bảo bối Thanh An nói.
Bố gọi cô là bà, sao cô gánh nổi chứ?
Chiến Hàn Tức nghỉ ngờ quan sát bảo bối Thanh An, chẳng biết tại sao anh lại có cảm giác mình đã gặp bà lão này ở đâu đó rồi.
Bảo bối Thanh An nhanh chóng quay đầu đi, sợ Chiến Hàn Quân sẽ phát hiện ra manh mối. Chiến Hàn Quân cũng nhận ra bản thân hơi mất lễ phép liền thu lại ánh mắt sắc bén, mở miệng: “Cô Tuyết Giải Tiên?”
Chiến Hàn Quân ngược lại co được dãn được, gọi đến vô cùng tự nhiên.
Chính Nghiêm Mặc Hàn nằm trên thềm đá nhìn bảo bối Thanh An, cười nói: “Ngài Quân, anh gọi bà cụ là cô à? Sao gọi được hay thế: Bảo bối Thanh An thầm tức giận trong lòng, ông cậu đáng chết này nhất định là người xấu.
Bảo bối Thanh An giải thích: “Mặc dù tôi đã già nhưng cả đời chưa gả chồng, gọi một tiếng cô thì có gì ngại?”
Nghiêm Mặc Hàn bị bẽ mặt, hậm hực ngậm miệng.
Thanh Hòa dìu bảo bối Thanh An đi lên thêm đá, chỉ là khoảng cách giữa hai bậc thềm quá lớn khiến bảo bối Thanh An bước đi hơi khó khăn.
Chiến Hàn Quân đưa tay đỡ cô ấy.
Khoảnh khắc tay anh chạm vào bảo bối Thanh An, Chiến Hàn Quân rất ngạc nhiên, tại sao anh lại có một cảm giác thân thiết rất tự nhiên với bà lão trước mắt này?
Bảo bối Thanh An bước lên Bác Danh, đi đến sân trước của ngôi nhà.
Nhìn thấy mọi người ngã quy trên mặt đất, bảo bối Thanh An vô cùng sửng sốt.
“Bọn họ bị sao vậy?”
Nghiêm Mặc Hàn tức giận chỉ vào hai ông cháu bị trói bên cạnh: “Đầu tại tên Độc Bà Bà đáng chém nghìn đao này, là bà ta hạ độc chúng tôi”