Chiến Hàn Quân lấy quần áo trong tủ ra, Linh Trang đột nhiên hét lên: “Anh Quân”
Chiến Hàn Quân nổi cả da gà.
Trước đây mỗi lần Linh Trang làm nũng, chỉ cho người ta cảm giác dễ thương chứ không nhờn dính như bây giờ.
Anh sững sờ nhìn cô, không biết cô lại xuất chiêu gì nữa.
“Hôm nay em muốn mặc đồ đẹp”
Anh Nguyệt tới, tâm trạng của cô cũng tốt lên.
Chiến Hàn Quân lấy ra một chiếc váy ren, đây là chiếc váy yêu thích của Linh Trang.
Nhưng cô lại lắc đầu…
Chiến Hàn Quân có chút sững sờ. “Em muốn mặc gì?”
“Đó là kiểu rất bảo thủ, truyền thống, phức tạp…”
“Nói tiếng người, được chứ?” Chiến Hàn Quân nở nụ cười dị thường nói.
“Cổ trang”
Chiến Hàn Quân trợn tròn mắt.
Phụ nữ ở thành phố Vân Vũ thích mặc Hán phục, mỗi khi Linh Trang đi dạo cô đều khen ngòi Hán phục của người khác. Sau đó theo lời xúi giục của cô, Chiến Hàn Quân đã giúp cô bán một vài bộ Hán phục cũng như một số đồ trang sức.
Nhưng thứ đó trông phức tạp quá…
Chiến Hàn Quân hoàn toàn mất phương hướng.
“Linh Trang, anh không biết” Chiến Hàn Quân nói.
“Để em tự thử” Linh Trang nói.
Chiến Hàn Quân đã tìm cho cô một bộ Hán phục có màu vàng ngỗng và chọn phụ kiện tóc có màu sắc phù hợp, rồi đưa nó cho cô.
Ngoài cửa, Nghiêm Mặc Hàn và Anh Nguyệt không ngừng hét lên: “Rốt cuộc thì hai người các người đang làm cái gì vậy? Làm mát cho khách ở bên ngoài có được không?”
Linh Trang chớp mắt với Chiến Hàn Quân: “Anh Quân anh ra ngoài đi để Anh Nguyệt vào giúp em”
Chiến Hàn Quân gật đầu.
Anh mở cửa phòng ngủ, gọi Anh Nguyệt vào: “Anh Nguyệt, vào giúp chị dâu mặc quần áo. Động tác nhẹ nhàng một chút.
Nghiêm Mặc Hàn tưởng nhầm rằng Linh Trang quá ốm nên không thể chăm sóc bản thân, sắc mặt của họ trông rất ảm đạm.
Anh Nguyệt bước vào phòng với vẻ trang trọng…
Hai mắt Nghiêm Mặc Hàn đỏ lên: “Em gái tôi vẫn chưa thể ngồi dậy sao?”
Chiến Hàn Quân chán nản trước chuyến thăm đột ngột của Nghiêm Mặc Hàn, nên trêu chọc anh một cách tinh quái: “Lúc này không thể ngồi dậy”
Bình thường thì Linh Trang đều nhủ nướng giờ này.
Câu trả lời của anh cũng không có vấn đề gì cả Thần kinh Nghiêm Mặc Hàn liền trở nên căng thẳng, làm sao anh ta có tể biết được rằng trong lời nói của Chiến Hàn Quân có điều bí ẩn. Nghiêm Mặc Hàn buồn đến rơi nước mắt.
“Linh Trang.” Một người đàn ông to lớn ngồi xổm xuống đất và bắt đầu khóc nức nở.
“Cậu khóc cái gì?” Chiến Hàn Quân nhỏ giọng gầm lên.
Nghiêm Mặc Hàn nói: “Em gái tôi bị bệnh, tôi không thể khóc sao? Pháp luật không quy định tôi không thể khóc cho em gái ruột của tôi sao? Chính anh, dường như không có chút buồn bào… không có lương tâm” Đôi mắt Chiến Hàn Quân lập tức đông cứng lại.
“Muốn khóc thì cứ khóc nhưng đừng làm ảnh hưởng đế tâm trạng của Linh Trang”
Nghiêm Mặc Hàn vội vàng lau nước mắt.
Anh ta không muốn Linh Trang biết được anh đang rất lo cho cô.
Trong phòng ngủ, Anh Nguyệt đã bị sốc khi thấy Linh Trang, sốc đến nỗi cô không nói nên lời.
“Chị dâu, chị trở nên xinh đẹp quá. Chị ốm ở chỗ cần ốm, chỗ cần thì có ốm đi một xíu.
Khuôn mặt của chị ốm lại thật thon gọn!”
Linh Trang ngượng ngùng ôm mặt, xinh đẹp không che giấu nỗi: “Hả, vậy sao? Nhưng mà anh em nói chị quá ốm”