Chiến Hàn Quân đi tới, nhẫn nại dạy dỗ Nghiêm Mặc Hàn: “Đây là quầy tiêu độc, đây là máy rửa chén, máy cà phê, máy ép nước…
Sau đó dạy Nghiêm Mặc Hàn cách sử dụng một lần nữa.
Nghiêm Mặc Hàn không biết nói gì nhìn Chiến Hàn Quân, chít chít oa oa nói: “Anh trai, anh đã có thời gian dạy tôi cách dùng chúng nó, vậy thì không bằng anh tự sử dụng chúng nó, làm bữa cơm cho chúng tôi đi”
Chiến Hàn Quân nhếch môi: “Tôi dạy cho cậu, sau này tôi có thể không cần phí sức làm những việc đó nữa”
Nghiêm Mặc Hàn gãi cái ót, cười rất thiếu đòn nói: “Nhưng mà, vừa rồi anh dạy tôi cách dùng những thứ đó, tôi không nhớ nổi”
Chiến Hàn Quân lập tức đen mặt: “Cậu là heo sao?”
Nghiêm Mặc Hàn lớn tiếng kháng nghị: “Đại não của những người tài giỏi các anh vốn khác mạch não của chúng tôi. Các anh nhìn cái gì đều chỉ cần nhìn một lần là biết. Mà chúng tôi phải vật lộn xem rất nhiều lần, rất vất vả mới nhớ kỹ, xoay người là lại quên mất.
Anh có thể trải nghiệm loại đau khổ của những người kém cỏi chúng tôi không?”
Sau đó bày ra vẻ “Tôi là người kém cỏi, anh có thể làm khó dễ được tôi?”, ngạo mạn nhìn Chiến Hàn Quân.
Đôi mắt nhỏ bé mê người của Chiến Hàn Quân nhếch lên ý cười: “Tôi cũng không tin không trị được tên điêu dân anh”
Nghiêm Mặc Hàn được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, rung chân ôm hai tay. Dù bận vẫn ung dung nhìn Chiến Hàn Quân: “Anh cho rằng Linh Trang bênh vực anh, là anh có thể áo đặt những việc không công bằng này lên trên người tôi?”
Đôi mắt sâu thẩm của Chiến Hàn Quân sáng như sao, vẻ khôn khéo của một thương nhân cũng toả sáng rực rỡ ở trong đôi mắt.
Nói: “Một khi đã như vậy, thì “*Đi Hà Lan”“
*“bi Hà Lan” là một thuật ngữ chỉ ra rằng mỗi người tham gia vào một hoạt động được trả tiền sẽ tự trả chỉ phí, thay vì bất kỳ người nào trong nhóm phản ánh chỉ phí cho toàn bộ nhóm. Thuật ngữ này bắt nguồn từ nghỉ thức ăn uống trong nhà hàng ở thế giới phương Tây, nơi mỗi người trả tiền cho bữa ăn của họ.
“Có ý gì?
“Trả tôi tiền thuê nhà, một nửa các phí điện nước. Củi gạo mảm muối tương dấm trà chia riêng từng người. Vừa đúng lúc nhà của chúng tôi có hai cái phòng bếp, phòng bếp nấu đồ ăn Việt Nam và phòng bếp nấu cơm Tây cho cậu chọn. Sao hả?” Chiến Hàn Quân nói.
Nghiêm Mặc Hàn suy nghĩ một chút, khi chia ra anh ta có thể làm ít đi một nửa việc nhà. Nên gật đầu đồng ý.
Chiến Hàn Quân lại nhắc nhở anh ta: “Cậu phải học làm cơm dành cho phụ nữ mang thai, cơm cho người ở cữ. Nếu không cẩn thận con trai nhà cậu sinh ra sẽ béo lùn như cậu”
Nghiêm Mặc Hàn suýt chút nữa thì bị nước miếng sặc chết: “Tôi lùn chỗ nào?”
Chiến Hàn Quân châm chọc: “Bố nó lùn hơn tôi, béo hơn tôi, không tài giỏi bằng tôi.
Vậy thì con trai sẽ lùn hơn con trai nhà tôi, béo hơn con trai nhà tôi, không giỏi bằng con trai nhà tôi Nghiêm Mặc Hàn cứng họng.
Chiến Hàn Quân phát huy khí thế vương giả độc miệng: “Nếu cậu không hy vọng tương lai con trai cậu kém bé Tùng và Quốc Việt nhà tôi một bậc. Tôi khuyên cậu phải bồi bổ cho bó từ khi còn ở trong bụng mẹ”
Nghiêm Mặc Hàn tức giận đến nghiến răng Chiến Hàn Quân lại cầm gạo và mì đi sang một phòng bếp khác.
Nghiêm Mặc Hàn tức giận đến nổ cả phổi, hai tay chống nạnh hít thở không thông.
“Vậy mà lại nói con trai tôi béo lùn? Còn không phải chỉ lùn hơn con trai anh một chút thôi sao? Sao đã gọi là kém một bậc?” Sau đó Nghiêm Mặc Hàn như nhận ra điều gì đó, vỗ vỗ cái miệng mình nói: “Phì phì phì, mày đàn nói bậy gì đó? Sao con trai mình lại lùn hơn mấy đứa Quốc Việt chứ?”
Sau khi Nghiêm Mặc Hàn bị Chiến Hàn Quân miệt thị, kia suy nghĩ tiến thủ kia của anh, đã được kích hoạt hoàn toàn. Lấy điện thoại di động ra, bắt đầu tìm hiểu cách sử dụng công cụ trong phòng bếp, sau đó download một bộ thực đơn, vừa học vừa làm.
Mà Chiến Hàn Quân, đã quay lại phòng khách nói chuyện với Linh Trang.
Hai vợ chồng bọn họ vĩnh viễn nói không hết chuyện, mà khi Chiến Hàn Quân ở trước mặt Linh Trang, trên khuôn mặt tuấn tú luôn luôn có nụ cười ngọt ngào, trong âm thanh cũng sẽ lọc hết tất cả lạnh lẽo. Chỉ giữ lại sự dịu dàng cho Linh Trang.
Thỉnh thoảng Linh Trang lại nhìn phòng bếp, có chút lo lắng nói: “Mặc Hàn ở trong phòng bếp mân mê lâu như vậy còn không ra, có phải anh ấy sẽ không làm gì không?”
Chiến Hàn Quân đầy tin tưởng vào Nghiêm Mặc Hàn: “Anh dạy cậu ta” Trọng điểm là anh khinh bỉ anh ta, loại người sĩ diện như Nghiêm Mặc Hàn không chịu nổi nhất là bị người khác dùng phép khích tướng.
“Anh, lần đầu tiên của anh ấy, anh đừng dạy anh ấy làm món quá phức tạp” Anh Nguyệt nói Chiến Hàn Quân nói: “Anh ta muốn thế hiện thật tốt, để em và bảo bảo cảm nhận được tình yêu của anh ta”