Nghiêm Chính rất bất ngờ, tình cảm của Chiến Hàn Quân và Linh Trang sâu đậm như vậy sao có thể chia tay được?
Nói hai vợ chồng trẻ cãi nhau còn nghe được.
Nghiêm Chính vô cùng đau đầu: “Con luôn nói muốn nhà họ Nghiêm hưng thịnh, nhưng mà con nhìn xem đã làm được cái gì? Cho dù Hiểu Như có lỗi nhưng mà chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, con lại không ngăn cản nhà họ Chiến trả thù nó, làm cho nhà họ Nghiêm chúng ta giàu có và vinh dự bị phá hủy.
Ngày sau sao có thể mua được lòng người nữa?”
Nghiêm Linh Trang chua xót cười nói: “Cô ta có lỗi thì tại sao con phải giúp che đậy lại?”
Nghiêm Chính vỗ bàn đứng dậy: “Con… Nó là em gái của con.”
Nghiêm Linh Trang nhìn mẹ mình đang đứng bên cạnh, lại liếc nhìn Thôi Như An và bố mình đang hung hăng ngồi trên ghế sa lon.
Bỗng nhiên liền cười lạnh: “Cô ta là em gái con? Bố vứt bỏ mẹ, cùng người phụ nữ khác xây dựng lại gia đình. Ngay cả quần áo bố cũng không chịu để lại trong nhà, một món dư thừa cũng lấy đi.
Bố đi một cách dứt khoát như thế, cũng không để lại đồ tưởng niệm gì cho mẹ, bố cảm thấy bố vẫn là thành viên của gia đình này sao?”
“Bố đã không cần cái nhà này, còn hy vọng chúng tôi nhận cô ta là em gái, đây có phải là hơi cưỡng ép không?”
Nghiêm Chính tức giận đến mức cơ thể run rẩy: “Nghiêm Linh Trang, con đúng là nói không chịu tha cho người ta.”
Thôi Như An bày ra khuôn mặt yếu thế, khóc sướt mướt nói: “Ông à, được rồi, là Hiểu Như nhà ta nghĩ không thoáng, làm việc ngốc. Không trách được cô hai”
Bà ta càng yếu đuối, thì một bụng tức giận của Nghiêm Chính chuyển đến người Nghiêm Linh Trang: “Con ỷ lại có Chiến Hàn Quân làm chỗ dựa nên mới hống hách như thế. Bố rất hối hận khi đó không chịu dạy dỗ nghiêm khắc với con “
Nghiêm Linh Trang nói: “Con càng hối hận, nửa đêm hôm qua con vội vàng chạy đến thủ đô, vì để xin nhà họ Chiến cứu con gái bố, con đã quỳ hơn nửa ngày mà không nói lời nào, cánh tay của con cũng bị người ta chém bị thương. Nhưng mà bố chạy đến trong nhà con, không có một câu thăm hỏi, chỉ có khiển trách làm người ta phải sợ run.”
Lúc này Nghiêm Chính mới nhìn thấy, cánh tay Nghiêm Linh Trang cột băng gạc thật dày. Trong nháy mắt vẻ mặt trên ông †a trở nên lúng túng.
Xem ra, Linh Trang đã chấm dứt quan hệ với Chiến Hàn Quân.
Khi nói ra lần nữa, mặc dù giọng điệu đã mềm mại nhưng lời nói lại giống như đâm thẳng vào trái tim.
“Đã từng, bố cho là dựa vào con và Nghiêm Mạc Hàn có thể đẩy nhà họ Nghiêm trở nên rực rỡ. Nhưng mà bây giờ xem ra bố sai rồi. Con chỉ có tài năng, lại không muốn dùng sức lực và tinh thần trên con đường ngay thẳng để khôi phục lại sự huy hoàng của nhà họ Nghiêm, còn phải dựa vào người em trai và em gái cùng cha khác mẹ của con.”
Trong lòng Nghiêm Linh Trang có đủ kiểu loại cảm giác khó chịu, rõ ràng gần đây cô rất cố gắng để có thể tham gia vào sản nghiệp của công ty, rõ ràng cô đã nắm chặt việc phá hủy nhà họ Điền, đoạt lại thông tin khách hàng của nhà họ Nghiêm.
Đợi một thời gian nữa cô có thể chấn chỉnh lại đất đai sản nghiệp của nhà họ Nghiêm.
Thế nhưng lời nói của Nghiêm Chính đã làm cô chùn chân lại.
Nhà họ Nghiêm đã không phải là của cô.
Nghiêm Linh Trang liền im lặng không nói lời nào.
Bỗng nhiên ông cụ nhà họ Nghiêm đập cây gậy xuống đất một cách nặng nề, run rẩy đứng lên, vô cùng đau đớn nói: “Được rồi, Nghiêm Chính, do các người không chịu dạy dỗ tốt Hiểu Như, để nó chưa kết hôn mà có con, hiện tại lại giận chó đánh mèo lên Linh Trang. Là đạo lý gì?
Lúc này Nghiêm Chính và Thôi Như: An mới thu lại thái độ kiêu căng và ngang ngược. Cụp đôi mắt xuống mà không nói lời nào.
Ông Lão không hài lòng nhìn Nghiêm Chính và Thôi Như An: “Hiểu Như làm người tình của Chiến Bá Kiên thì đã là chuyện không thể thay đổi nữa. Hiện tại các người phải mưu tính cho nửa đời sau của Hiểu Như, nếu để nó tiếp tục làm vợ bé của Chiến Bá Kiên chẳng phải cả đời nó sẽ không được lộ ra ngoài ánh sáng sao? Vẫn là đưa nó quay về và thay đổi toàn bộ để nó có thể làm người lần nữa?”
Nghiêm Chính thấp giọng nói: “Bố, con sẽ nghe theo bố.”
Thôi Như An lại lo lắng: “Nhưng mà Chiến Bá Kiên không phải là người đàn ông bình thường, chưa chắc ông ta sẽ để Hiểu Như bỏ đi”
Ông cụ tức giận: “Con gái nhà họ.
Nghiêm chúng ta quyết không làm vợ bé cho người ta. Mặc kệ người đó là ai thì chúng ta vẫn phải giữ thái độ kiên định, chắc chắn anh ta sẽ để cho người ta đi”