Một Thai Ba Bảo: Con Thiên Tài Giúp Bố Cưa Đổ Mẹ

Chương 1509: Chương 1509: Nhiệm vụ của cậu là bảo vệ bọn họ thật tốt




“Chỉ cần chúng ta hoàn toàn thẳng lợi trong chiến dịch ở Everest thì sẽ chặt đứt chỉ viện hậu phương của quân đội hung ác này, trở lại xử lý quân đội hung ác hết gạo sạch đạn này đó chính là chuyện dễ như trở bàn tay”Có người hùa theo nói Monster gật đầu: “Kế này rất hay, các người lập tức đi chuẩn bị, chờ lệnh xuất phát”

Everest. trận chiến lớn không thể tránh né ông cụ nhà họ Dư hưởng ứng kêu gọi Chiến Hàn Quân, ban phát lệnh, yêu cầu các hộ người già trẻ em của trại lính nhà họ Dư toàn bộ trốn xuống thông đạo dưới mặt đất của Everest an toàn, chuẩn bị bí mật di chuyển đến nơi khác. Từng nhà chỉ đóng giữ thanh niên đàn ông trai tráng tập võ theo nhà. Như thế có thể mê hoặc kẻ thù.

Điều này liên mang ý nghĩa từng nhà đều gặp phải hoàn cảnh chia xa người thân, bọn họ cũng không nỡ rời xa đám đàn ông, trại lính nhà họ Dư luôn có thể nghe được tiếng khóc sướt mướt.

Lần này Nghiêm Mặc Hàn đột nhiên trở nên vô cùng dũng cảm, anh ta chủ động nói với Anh Nguyệt: “Anh Nguyệt, đợi lát nữa em cùng đi với Linh Trang, đám chị cả bọn họ đi.

Lần này cho dù thế nào anh cũng muốn ở lại, cùng kế vai chiến đấu với anh cả.”

Chiến Anh Nguyệt cạn lời liếc nhìn anh ta một cái, nói: “Bình thường không phải anh động một tý là sẽ kêu ca mình yếu đuối sao, anh nghĩ anh cả sẽ để cho anh ở lại sao? Tốt nhất anh đừng có nằm mơ mộng anh hùng nữa, rời đi với em đi”

Nghiêm Mặc Hàn nóng máu nói: “Tuy anh là người yêu đuối, nhưng đi theo anh cả lâu như vậy, về khoản đầu óc ít nhiêu cũng học được ít da lông, ở lại cũng có thể giúp đỡ”

Anh Nguyệt thấy Nghiêm Mặc Hàn vô cùng kiên quyết, tâm trạng không hiểu sao trở nên nặng nề: “Mặc Hàn, anh thật sự định ở lại?”

Nghiêm Mặc Hàn tỏ ra áy náy: “Anh Nguyệt, đừng trách anh”

Ánh mắt Anh Nguyệt nháy mắt đỏ lên, nhưng cô ấy cố nén nước mắt, vừa khóc vừa cười nói: “Em ủng hộ quyết định của anh, chỉ là Mặc Hàn, anh nhất định phải chú ý an toàn. Em chờ anh về.”

Nghiêm Mặc Hàn ôm Anh Nguyệt thật chặt, thâm tình nói: “Anh Nguyệt, anh yêu em. Em yên tâm, vì em anh tuyệt đối sẽ không để mình ngủm đâu”

Anh Nguyệt gật đầu: “Em biết”

Chiến Hàn Quân và Linh Trang ngồi trên ghế sô pha, hai người không hề chớp mắt liếc nhìn Nghiêm Mặc Hàn và Anh Nguyệt.

Trong ánh mắt đều là vẻ xem thường.

Chờ sau khi Nghiêm Mặc Hàn và Anh Nguyệt tác ra, Chiến Hàn Quân mới kích một phát trí mạng cho Nghiêm Mặc Hàn: “Mặc.

Hàn, ai cho cậu ở lại?”

Nghiêm Mặc Hàn chỉ vào mũi mình: “Tự tôi đồng ý”

Chiến Hàn Quân nói: “Cậu ở lại làm gì?

Tay trói gà không chặt, hơn nữa còn không có đầu óc”

Nghiêm Mặc Hàn tức giận nói: “Anh xem thường tôi”

Lời nói của Chiến Hàn Quân xoay chuyển, vốn cho rằng anh sẽ an ủi Nghiêm Mặc Hàn vài câu, không ngờ tới càng bố đạp Nghiêm Mặc Hàn đến không còn gì, anh nói: “Thời khắc quan trọng, nhưng có thể học Đổng Tôn Thụy nổ lô cốt, ôm kẻ thù cùng thịt nát xương tan”

Anh Nguyệt liền “òa”một tiếng khóc lên.

Nghiêm Mặc Hàn buồn bực liếc nhìn Chiến Hàn Quân, đỏ mặt không vui chất vấn: “Có phải trong mắt anh tôi chính là vô dụng không?”

Chiến Hàn Quân vừa muốn gật đầu thì thấy Linh Trang tức giận nhìn anh Anh ập tức xuất ra khí phách co được dãn được của đại trượng phu nói: “Dĩ nhiên không phải, nếu cậu vô dụng thì tôi sẽ gả em gái cho cậu à?”

Nghiêm Mặc Hàn được thổi phồng, gương mặt lập tức hớn hở.

Chiến Hàn Quân liếc mắt nhìn Linh Trang, thấy gương mặt bánh bao của cô rốt cuộc đã biến mất, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm thở phào một cái.

Sau đó nghiêm mặt nói: “Mặc Hàn, cậu và Anh Nguyệt, Linh Trang, chị cả và bảo bối Thanh An bọn họ đi đi. Nhiệm vụ của cậu lần này là bảo vệ họ thật tốt”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.