Nghiêm Mặc Hàn nghẹn họng nhìn trân trối.
“Anh có nhầm không? Cô ấy là em gái của tôi? Tôi nhìn cô ấy mặc tã mà lớn lên. Tôi có thể có suy nghĩ xấu xa với em gái mình sao?”
Nghiêm Mặc Hàn tay đau chân đau, mặt nhăn lại như trái mướp đẳng. Anh ta hùng hùng hổ hổ nói: “Anh đúng là đồ thất đức mà”
Sự kiên nhẫn của Chiến Hàn Quân với Nghiêm Mặc Hàn đã đến cực hạn, khuôn mặt tuấn tú băng giá, thanh âm trầm thấp, lôi cuốn lấy uy áp đảo.
“Nếu tôi hôm qua mà náo loạn theo cậu thì người gặp tai nạn hôm nay có lẽ không phải là vị thiếu gia ở dưới lầu đâu, mà là chúng ta.”
Nghiêm Mặc Hàn nghe nói người đó đã chết, lập tức bị dọa đến sắc mặt như tro.
Chiến Hàn Quân tức giận nói: “Hãy nhớ kỹ câu này, quá thu hút sự chú ý của người khác liền sẽ mất mạng. Về sau không cho phép uống rượu. Mấy cái rượu kém chất lượng đó.”
Nói đến mấy cái rượu kém đó Nghiêm Mặc Hàn nhảy cẫng lên: “Chỗ rượu đó của tôi kém chất lượng sao?”
Chiến Hàn Quân trừng mắt nhìn Nghiêm Mặc Hàn: “Anh đem khách sạn thành KTV và dùng đôi giày hôi hám của mình làm microphone. Quỷ khóc sói gào liền cùng giống như vu bà chiêu hồn. Đó chính là rượu tốt của anh?”
Nghiêm Mặc Hài: Rõ ràng anh ta hát rất hay làm mê đắm biết bao nhiêu cô gái. Làm sao từ trong miệng Chiến Hàn Quân, hình tượng phóng khoáng không trói buộc của của anh ta lại trở nên không thể chịu nổi như vậy chứ?
“Vậy tửu phẩm của em sao lại kém?” Anh Nguyệt không phục hỏi.
Chiến Hàn Quân nói: “Tiếng ngáy của em có thể cùng heo phân cao thấp đấy”
“Còn em thì sao?” Linh Trang tò mò hỏi.
Chiến Hàn Quân nhìn Linh Trang, trong mắt tràn đầy vẻ cưng chiều bất đắc dĩ nói: “Em… em thì vẫn còn tốt”
Cải thảo nhà mình nên được cưng chiều.
Nhưng ngay sau đó rất nhanh anh liền cảm thấy hối hận.
Bởi vì Linh Trang sau khi như trút được gánh nặng đã nói một câu: “Vậy lần sau uống rượu, em vẫn nên tìm người khác uống đi”
“Không cho phép em đi ra ngoài uống rượu” Chiến Hàn Quân mãnh liệt kháng nghị nói.
Vừa nghĩ đến cô ấy uống sau liền không kiềm chế gì cả, trong đầu anh đã nhảy lên kịch liệ “Muốn uống thì chỉ có thể uống trước mặt anh thôi!”
Nghiêm Linh Trang ngoan ngoãn đáp: “Ồ” Không hiểu sao phản ứng của anh lại lớn như vậy.
Chiến Hàn Quân bỗng nhiên đứng lên và nói với Nghiêm Mặc Hàn cùng Ánh Nguyệt: “Hãy chăm sóc tốt cho Linh Trang. Tôi sẽ xuống lầu xem xét một chút”
Nghiêm Mặc Hàn Quân và Anh Nguyệt đồng ý: “Đi thôi”
Chiến Hàn Quân hôn lên trán Linh Trang, nói lời tạm biệt: “Anh sẽ sớm quay lại”. Đọc truyện hay tại { TRUMTRUYEN .C OM }
“Ừm”
Sau khi hôn tạm biệt Linh Trang, Chiến Hàn Quân bước ra ngoài cửa.
Căn phòng dưới lầu không biết từ lúc nào đã chen chúc đông nghịt người. Ngoài các.
nhà điều tra tội phạm và bác sĩ pháp y, còn lại là những người bên ngoài muốn xem náo nhiệt, buôn chuyện mà thôi Chật chội ngoài cửa đều là mặt người, Chiến Hàn Quân có chứng sợ hãi nơi đông đúc nên đứng từ xa quan sát.
Lúc này, nhân viên phục vụ của khách san Hoa Đô bước tới trước mặt anh, chép miệng một cái: “Thật đáng tiếc, một người đàn ông phong hoa nguyệt đại như vậy mà lại mắc bệnh nan y, nói chết liền chết. Bác sĩ pháp y sơ bộ kết luận là anh ta bị bệnh chết nhưng vệ sĩ của anh ta lại nói cậu chủ của anh ta là bị giết chết.”
Chiến Hàn Quân nhíu mày, anh ta bệnh chết và bị sát hại?
©ó người trăm phương ngàn kế muốn giết một người bệnh sắp chết không phải để đẩy anh ta vào chỗ chết.
Cũng không biết nghĩ đến cái gì, sắc mặt Chiến Hàn Quân hơi ngưng lại.
Lần này, anh đành phải bỏ qua chứng sợ hãi nơi đông đúc và sải bước vào trong.