Cuối cùng, ông cụ Niên dẫn bọn họ đi ở khách sạn.
Lần đầu tiên Chu Mã thành phố Hà Nội, chấn động bởi sự phồn hoa của Hà Nội. Cô ta kinh ngạc nói với cô Tú Hoà: “Cô, cháu thích nơi này, nơi này thật là xinh đẹp”
Cô Tú Hoà chế nhạo: “Nơi này có Chiến Hàn Quân, đương nhiên là cháu thích nơi này rồi Ông cụ vô cùng nghiêm túc trách móc Tú Hoà: “Nhập gia tùy tục. Thành phổ Hà Nội này cũng không phải trại nhà họ Dư. Nơi này đã huỷ bỏ chế độ một chồng nhiều vợ từ lâu rồi. Hàn Quân và Linh Trang tâm đầu ý hợp, ngọt ngào không thể xa cách. Mọi người cũng thấy rồi. Cho nên chuyện của Chu Mã và Hàn Quân, sau này không được nhắc lại Chu Mã lập tức trào nước mắt, cắn chặt môi.
Sự mất mát trong lòng biến thành bọt biển chua xót tắc nghẽn ở trong lòng.
Thông báo cho Chiến Hàn Quân việc bọn họ đến thành phố Hà Nội Chiến Hàn Quân nghe được tin này, trong lúc nhất thời trăm mối cảm xúc ngổn ngang Đương nhiên trong lòng anh cũng hoan nghênh cả nhà ông ngoại đến nhà họ Chiến, nhưng mà mâu thuần của Dư Thiên An và Linh Trang không thể hoà giải, Dư Thiên An đến, sẽ khiến tất cả tình cảm của anh và Linh Trang dậu đổ bìm leo.
‘Sau khí cúp điện thoại, Chiến Hàn Quân rối rằm xoa xoa giữa mày.
“Hàn Quân, mặt trời mọc từ phía Tây sao, sao cháu lại chủ động gọi điện thoại cho ông nội vậy.”
Ông cụ Chiến cười ha ha.
Âm thanh của Chiến Hàn Quân trầm thấp: “Ông nội, ông ngoại và mẹ cháu tới thành phố Hà Nội. Bố cháu muốn mời mọi người nhà họ Dư tới vườn Hương Đỉnh trong biệt thự Ngọc Bích”
Cuối cùng cầm lấy di động, gọi điện thoại cho Chiến Hàn Quân nói tới đây thì tạm dừng lại, bởi vì phần kế tiếp anh có chút không nói nên lời.
Ông cụ lại chủ động xua đi sự xấu hổ của anh, hiếu lòng người nói: “Ông biết suy nghĩ của cháu. Cháu muốn cho ông ra mặt, tiếp đón bọn họ?”
Chiến Hàn Quân nói: “Vất vả cho ông rồi”
Ông cụ Chiến nói: “Mẹ của cháu và Linh Trang như nước với lửa, nếu Linh Trang biết cháu ở chung với mẹ cháu, tất nhiên sẽ hiểu lầm cháu quan tâm mẹ hơn vợ. Đến lúc đó cháu muốn theo đuổi Linh Trang có thể sẽ khó khăn. Như vậy nhé, ông sắp xếp cho mọi người ăn một bữa cơm đoàn viên, đến lúc đó cháu cũng đến đây, coi như đứa con trai cháu làm hết lễ nghĩa của chủ nhà. Sau này cháu lấy lý do bận rộn công việc ở lại thành phố Hà Nội. Trong khoảng thời gian này cố găng ít gặp mẹ của chát Chiến Hàn Quân nói: “Vâng”
Cúp điện thoại của Chiến Hàn Quân, ông cụ nhà họ thoải mái dặn người mấy người ờ phòng khác tới”
“Vâng, ông chủ”
Người hầu rời đi Rất nhanh, mấy người ở phòng khác lục tục kéo đến. Trong căn phòng lớn cũng chỉ còn lại Chiến Bá Kiên, mấy năm trước sau khi ông ta ly hôn với vợ thì không kết hôn nữa, tuy rằng những ngày sau đó có chút cô đơn, nhưng mà từ xưa đến nay chưa từng yên tâm. trước mắt Chiến Bá Kiên rất hưởng thụ cuộc sống độc thân như vậy.