Anh Nguyệt không hiểu: “Bố con bực bội cái gì Chiến Quốc Việt liếc mắt nhìn sâu vào đôi mắt u ám của Chiến Hàn Quân, từ sau khi Nghiêm Mặc Hàn và Anh Nguyệt bước vào đây, đáy mắt của bố hiện lên một bóng đen.
Chiến Quốc Việt nói: “Không phải ai cũng đều may mắn như cậu, có thể chăm sóc tận tình khi vợ mang thai”
Anh Nguyệt hiểu ra, anh hai bởi vì không có đích thân chăm sóc Linh Trang khi mang thai, vẫn luôn cảm thấy có lỗi, cho nên không muốn nhìn thấy người khác mang thai, cảnh vợ chồng show ân ái.
Anh Nguyệt cười nói: “Anh hai, chị Linh Trang còn trẻ, anh có thể làm chị có thai thêm mà: Chiến Hàn Quân nhìn Linh Trang, nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp dịu dàng của cô, trong lòng thầm tưởng tượng đến cảnh Linh Trang lại mang thai con anh.
Nhất định đó là quá trình hạnh phúc và ngọt ngào.
Anh Nguyệt đột nhiên ốm nghén, sau đó đứng lên chạy vào nhà vệ sinh.
Sắc mặt Chiến Hàn Quân đen lại, lập tức xua tan ý định để Linh Trang có một đứa con nữa.
Đợi Anh Nguyệt từ trong phòng vệ sinh đi ra, nhìn thấy những người đàn ông của nhà họ.
Chiến sắc mặt không được tốt lắm.
“Mang thai vất vả thế sao?” Bé Tùng hỏi.
Anh Nguyệt nằm bơ phờ trên ghế sô pha, yếu ớt nói: “Kiếp sau, cô không muốn làm phụ nữ”
Sau đó ánh mắt ba người đàn ông nhìn chẵm chẵm vào Nghiêm Linh Trang đầy tò mò: “Mẹ, lúc mẹ mang thai tụi con có phải vất vả hơn cô không?”
Linh Trang nhớ lại quá trình mình mang thai.
Lúc đó cô mang thai sinh ba, mấy tháng đầu của thai kỳ ốm nghén đặc biệt nghiêm trọng, cô vốn không thể ăn được bất kỳ thứ gì, sau ba tháng, bác sĩ thông báo đứa bé chậm phát triển, nên cô đã ép bản thân ăn uống, mang thai thời kỳ cuối, bụng cô lớn đến dọa người, cân nặng nặng hơn bình thường, không thể năm lâu ngồi lâu…
Điều may mắn nhất đó là khi cô mang thai đặc biệt trẻ tuổi, cơ thế hồi phục rất nhanh, lại không có để lại bất kỳ dấu vết nào.
Linh Trang cười nói: “Khi đó mẹ nhỏ tuổi như vậy, sức sống đồi dào, đương nhiên không có vất vả bằng cô con.
Chiến Hàn Quân đưa tay về phía cô: “Linh Trang, lại đây”
Linh Trang sửng sốt, đi đến trước mặt anh, ngồi xuống bên cạnh anh Chiến Hàn Quân nắm tay của cô, ôn nhu nói: “Em còn chưa nói cho anh biết chuyện em mang thai đâu?”
Linh Trang nói: “Anh muốn biết cái gì?”
“Phản ứng ốm nghén nghiêm trọng không?” Chiến Hàn Quân hỏi Linh Trang lắc đầu, cố gắng nói một cách bình tĩnh: “Không nghiêm trọng”
“Một ngày nôn mấy lần, nôn khoảng bao lâu?”
“Thời gian lâu như vậy, em đâu còn nhớ nhiều như thế” Linh Trang nở nụ cười nói Anh Nguyệt kêu lên: “Chị Linh Trang, chị không viết nhật ký mang thai sao?”
Linh Trang muốn cảnh cáo Anh Nguyệt cũng đã muộn.
Chiến Hàn Quân dừng ở khuôn mặt của Linh Trang, đáy mắt phủ một tầng thê lương.
Linh Trang có viết nhật ký mang thai, nhưng mà chưa từng đưa cho anh xem, nếu anh thấy nội dung của cuốn nhật ký, sẽ u ám như thế nào.
“Linh Trang, anh muốn xem”
Linh Trang cười nói: “Vậy đợi bệnh của anh khỏi rồi em sẽ đưa cho anh xem”
“Được”
“Còn có hình thời kỳ mang thai?” Anh Nguyệt lại lần nữa bất ngờ nói.
Linh Trang tuyệt vọng ngã xuống ghế sô pha: “Anh Nguyệt..”
Anh Nguyệt cười nói: “Chị Linh Trang, anh hai có quyền được biết”
Chiến Hàn Quân nhảy nhót nói: “Hình? Nó ở đâu?”
Anh đứng dậy khỏi ghế sô pha: “Anh đi tìm”
Linh Trang sợ hãi nhìn anh, trong lòng áy náy nói: “Không phải ở đây, ở nhà họ Nghiêm”
Chiến Hàn Quân nhìn thấy cô đồng tử lóe lên, mỗi lần khi cô nói dối, cô thường hay chớp mắt, Chiến Hàn Quân bước nhanh lên lầu.
Linh Trang kêu lên một tiếng, vội vàng đuổi theo.