Một Thai Ba Bảo: Con Thiên Tài Giúp Bố Cưa Đổ Mẹ

Chương 1667: Chương 1667: “Ông” xã




Quyển nhật kí đó đã thay đổi hoàn toàn suy nghĩ của Linh Trang. Nó đã biến Linh Trang từ một bệnh nhân yếu ớt trở thành một cô vợ mạnh mẽ. Từ một người sống bị động không mục đích, trở thành một người phụ nữ mạnh mẽ chủ động giành lấy sự sống và muốn nắm trọn cả thế giới.

Linh Trang khóc nức nở rất lâu, cuối cùng.

mới mở cửa phòng ngủ. Chiến Hàn Quân vẫn đứng tại cửa, cũng không biết là anh đã đứng ở đó bao lâu rồi.

Linh Trang nhìn thấy viền mắt anh đỏ hoe, rõ ràng là anh đã khóc. Nghĩ tới một người đàn ông như anh đến cái chết cũng không sợ, vậy mà lại sợ vợ mình bệnh chết, Linh Trang cảm thấy bản thân mình thật may mắn làm sao, cô nhẹ nhàng đi tới trước mặt anh, ôm eo anh và dựa cả người vào vòng tay của anh.

“Ông xã” Cô xúc động gọi anh.

Chiến Hàn Quân như chết lặng, từ nhỏ đến lớn Linh Trang đều đã quen gọi anh là anh Quân, thói quen này đã ăn sâu vào xương tủy, sao đột nhiên lại sửa miệng gọi anh là ông xã? Linh Trang ngẩng đầu: “Sau này em đều sẽ gọi anh là ông xã nhé”

Chiến Hàn Quân nheo đôi mắt quyến rũ nói: “Em thích là được”

Linh Trang hỏi anh: “Anh không muốn biết nguyên nhân sao?”

Chiến Hàn Quân chỉ đơn thuần cảm giác rằng anh không thích làm “ông” xã cho lắm, nghe cứ như anh không xứng với Linh Trang xinh đẹp vậy.

Linh Trang giải thích: “Bà cố nội và ông cố nội đều gọi nhau là bạn già, bạn già bạn già, là cùng nhau bầu bạn tới già. Cách xưng hô này rất hay”

Trong nháy mắt Chiến Hàn Quân liền tỉnh ngộ, Linh Trang gọi anh là ông xã, cho nên cô ấy cũng hy vọng cùng anh già đi sao? Trong nháy mắt, tất cả các gút mắc đều được khai thông, Chiến Hàn Quân ôm lấy Linh Trang, điên cuồng hôn lên môi cô.

“Anh thích em gọi anh là ông xã” Chiến Hàn Quân nói.

Linh Trang ôm lấy anh, mỉm cười gật đầu.

“Ừm”

Giống như một cơn cuồng phong, lặng lẽ đến rồi lặng lẽ đi.

Sau nụ hôn, Chiến Hàn Quân ôm lấy Linh Trang ngồi lên ghế sô pha, anh nhìn cô bằng đôi mắt quyến rũ đầy nghi ngờ: “Sao lại nói anh giống bà cố nội hả?”

Linh Trang ngây người, xem ra Chiến Hàn Quân vẫn chưa nhận ra bà lão trước mặt là ông Bác Danh tiếng tăm lừng lẫy.

Linh Trang vươn tay, cánh tay dịu dàng vuốt ve gò má của Chiến Hàn Quân, mô tả đôi lông mày thanh tú của anh: “Em vẫn thường thầm nghĩ, khi anh già đi thì sẽ trông như thế nào?”

Chiến Hàn Quân cười nói: “Anh giống bố anh. Anh nghĩ là sau khi anh già đi, thì anh cũng sẽ giống ông ấy”

“Mặc dù anh rất giống bố, nhưng mà suy cho cùng cuộc sống và trải nghiệm của mỗi người mỗi khác nhau, tất nhiên cũng sẽ bị nhiễm các loại gió sương khác nhau. Bố anh bị cầm tù nhiều năm, tâm lí u sầu, đẳng chát, mẹ anh dường như cũng ít quan tâm đến ông ấy, bà đã dành nhiều thời gian cho anh hơn, cho nên bố anh mới cô độc, lẻ loi” Linh Trang đột nhiên ôm cổ Chiến Hàn Quân: “Còn em, em sẽ không để anh thấy cô đơn lẻ loi đâu”

Trong lòng Chiến Hàn Quân tràn đầy ngọt ngào: “Anh biết, Linh Trang nhà anh luôn ở trong trái tim anh, anh sẽ không bao giờ cảm thấy cô đơn”

Đôi mắt của Linh Trang lấp lánh như đá Obsidian (đá thủy tinh núi lửa), khiến khuôn mặt cô như một viên ngọc, đẹp không tỳ vết.

“Ông xã, chỉ có một người trong trái tim anh làm loạn thôi sao, anh thật sự sẽ không để lạc đó chứ?”

Chiến Hàn Quân hơi giật mình, Linh Trang có ý gì vậy? Lễ nào muốn anh nối lại những tình cảm đã từng làm tổn thương cô ấy sao? Chiến Hàn Quân nói: “Anh không để lạc đâu. Anh có em là đủ rồi”

Trong mắt anh có chút né tránh Linh Trang ôm mặt anh, bắt anh phải nhìn thắng vào mặt mình: “Ông xã, em rất muốn cảm ơn anh vì em mà làm vật hy sinh. Nhưng mà em yêu anh, em không muốn anh vì em mà mất đi nhiều thứ, ngược lại, em hy vọng là anh vì em mà có được càng nhiều thứ hơn.

Đây mới là cách thích hợp nhất để thích một người.”

Chiến Hàn Quân nuốt một ngụm nước bọt: “Cho nên, em đang khuyên anh trở về Hà Nội sao?”

Linh Trang gật đầu. “Em chỉ muốn anh biết rằng, em không từ chối việc trở lại Hà Nội.”

Chiến Hàn Quân lại đặc biệt kháng cự, nhất quyết bác bỏ: “Không được, bây giờ không thể về Hà Nội được. Cơ thể của em vẫn chưa hoàn toàn bình phục, anh cũng không đảm bảo được rằng mẹ anh có sám hối mà chấp nhận em không. Trong khi tất cả các nhân tố rủi ro vẫn chưa thể chắc chắn được, thì anh không thể để em mạo hiểm quay về Hà Nội đâu”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.