Một Thai Ba Bảo: Con Thiên Tài Giúp Bố Cưa Đổ Mẹ

Chương 604: Chương 604: Phụ nữ là người chịu thiệt hơn




Chiến Hàn Quân nói: “Nếu như cô có thể làm đúng một câu thì tôi sẽ giúp cô.”

Nghiêm Linh Trang đọc lại mười câu hỏi một cách nghiêm túc, câu hỏi cuối cùng thì cô còn có cảm giác mình có thể giải, còn những câu hỏi khác cô còn chẳng hiểu nó đang viết cái gì nữa là.

Nghiêm Linh Trang khóc thút thít và nói: “Người đặt câu hỏi này chắc chắn là một thằng điên, nếu không sao lại có thể làm khó thiên tài như tôi chứ? Người ta thường nói bên trái là thiên tài, bên phải là tên điên, thiên tài và tên điên rõ ràng là người của hai thế giới…”

Chiến Hàn Quân lạnh lùng nói: “Đề này là do tôi ra đó.”

Nghiêm Linh Trang nuốt nước bọt, bẻ lái từ khinh thường và khinh bỉ sang xu nịnh: “Tống giám đốc à, IQ của anh cao như vậy khiến cho những người tầm thường như tôi không thể nào theo kịp, chẳng trách tôi không biết làm những câu hỏi này! Tổng giám đốc, hay là anh chỉ cho tôi đi?”

Chiến Hàn Quân: “Sao? Không phải cô nói tôi là tên điên à?”

“Tống giám đốc, tên điên tính là cách nói khác của thiên tài.”

Chiến Hàn Quân đen mặt, đẩy xe lăn ra ngoài.

Nghiêm Linh Trang thở ra một hơi dài!

Đêm đó, Nghiêm Linh Trang bật đèn suốt đêm, Chiến Hàn Quân ngồi trên xe lăn, vừa đọc sách vừa nhìn cô.

Khi kim đồng hô qua mười hai giờ, Chiến Hàn Quân chịu không nổi nữa, nói với cô: “Tôi muốn đi ngủ”

Nghiêm Linh Trang mới tỉnh táo lại, công việc của cô là hầu hạ cha nội này mà. Thế là cô lập tức đi ra khỏi phòng phụ, luôn nói xin lỗi: “Tống giám đốc, xin lỗi anh, là tôi đã sơ suất”

Lúc cô định đỡ anh lên giường, Chiến Hàn Quân lại lâm thời đổi ý: “Tôi muốn đi tắm trước.”

Nghiêm Linh Trang: ”…”

Chiến Hàn Quân nhìn dáng vẻ ngơ ngác của cô, đôi mắt hồng đào quyến rũ đây vẻ bất bình: “Lâu rồi tôi không được tắm”

Một người đàn ông, đặc biệt là một người đàn ông bình thường không hề cầu cạnh ai cả, bỗng nhiên nhìn bạn với đôi mắt đáng yêu như một con sói nhỏ. Nghiêm Linh Trang cảm thấy cho dù cô là kim cương thì cũng sẽ bị tan chảy mất thôi.

“Được, vậy tôi đi chuẩn bị cho anh” Cô chạy vào phòng tắm, sau đó rất nhanh đã nghe được tiếng vòi nước chảy ở bên trong.

Khi Nghiêm Linh Trang lại chạy đến tủ để chọn đồ ngủ, Chiến Hàn Quân đột nhiên nói: “Lấy cho tôi bộ màu đen.”

Nghiêm Linh Trang nhìn bộ quần áo màu đen trên người anh rồi lại nhìn bộ đồ ngủ màu đen, chỉ cảm thấy cả tủ đều là màu tang tóc.

Rõ ràng là anh đang bí mật bày tỏ lòng kính trọng đối với bố mẹ đã khuất của mình.

Nghiêm Linh Trang liếc nhìn bộ quần áo lao động màu xanh lam trên người, đột nhiên nói: “Tổng giám đốc, ngày mai tôi có thể không mặc đồng phục làm việc được không?”

Chiến Hàn Quân nghi ngờ nhìn cô: “Sao thế?”

Nghiêm Linh Trang cười và nói: “Tổng giám đốc thích màu đen, nếu như tôi cũng mặc đồ đen thì tâm trạng của tổng giám đốc sẽ vui hơn một chút. Điều này giúp cho bệnh tình của anh mau hồi phục hơn”

Chiến Hàn Quân bị sốc.

Trong lòng có một sự ấm áp xẹt qua.

Cô gái ngốc nghếch này, nếu như biết người anh đang muốn để tang tỏ lòng kính trọng là hung thủ đã giết chết cô, cô sẽ còn vô tư mà đi theo anh không?

“Cô ra ngoài đi” Vẻ mặt Chiến Hàn Quân bỗng trở nên ảm đạm.

Anh không hy vọng Nghiêm Linh Trang đối xử tốt với mình khi chưa hiểu rõ sự thật.

Nghiêm Linh Trang lắc đầu từ chối: “Tống giám đốc, tôi không ra ngoài đâu. Anh vận động bất tiện, phòng tắm lại trơn trượt, nếu anh ngã thì sao?”

Chiến Hàn Quân nhìn cô chằm chằm: “Nam nữ khác nhau!”

Nghiêm Linh Trang vứt bỏ tự trọng của mình cho chó ăn, nói: “Tôi không quan tâm. Tôi chịu thiệt thòi một chút cũng chẳng sao”

Chiến Hàn Quân nhìn cô, không nói nên lời: *Tôi mới là người chịu thiệt chứ không phải cô”

Nghiêm Linh Trang: Không phải trong chuyện như thế này thì phụ nữ là người chịu thiệt hơn sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.