Một Thai Ba Bảo: Con Thiên Tài Giúp Bố Cưa Đổ Mẹ

Chương 1052: Chương 1052: Quan hệ đi xuống




Sau khi nấu cháo cho mẹ con Thu Liên, vội vàng đến bệnh viện Nghiêm Linh Trang hai tay khoanh trước ngực, đứng cạnh cửa thang máy của bệnh viện, phẫn nộ nhìn Chiến Hàn Quân bước tới.

Đêm qua, cô say mèm, nhưng anh lại để cô say như vậy và rời đi Nửa đêm, không nhìn thấy anh, Nghiêm Linh Trang đã khóc lóc buồn bã.

Anh thờ ơ với cô như thế nào, mà có thể không hề quan tâm cô một chút nào như vậy?

Chiến Hàn Quân đi tới trước mặt cô, khẽ liếc cô một cái rồi đi qua cô vào thang máy.

Lớp băng bao phủ quanh người anh và vẻ xa cách trong mắt anh khiến Nghiêm Linh Trang khó hiểu.

Mối quan hệ của họ vừa mới được cải thiện một chút, nhưng tại sao lại đột ngột giảm xuống mức đóng băng một cách khó hiểu như thế này?

Trong thang máy, hai người đều không nói chuyện, bầu không khí trở nên rất phiền muộn.

“Này, nhìn thấy sếp, anh không biết mở miệng chào hỏi sao?” Nghiêm Linh Trang phải lên tiếng trước để phá vỡ sự im lặng.

Chiến Hàn Quân bày ra vẻ mặt không cảm xúc, ánh mắt nghiêm nghị liếc nhìn cô, nhưng không nói gì.

“Tối hôm qua, anh không giống quý ông chút nào. Làm sao có thể để lãnh đạo nữ của mình rượu ở nhà một mình? Lại còn là một cô chủ xinh đẹp tuyệt trần thế này nữa. Anh không sợ tôi gặp nguy hiểm sao?” Nghiêm Linh Trang hỏi.

“Nhưng nếu tôi ở lại với cô, tôi càng không an toàn hơn” Chiến Hàn Quân nói.

Nghiêm Linh Trang: “…

“Cô có tật hay uống rượu xong liền không biết trai với gái, cô biết không? Sau này nhớ bỏ rượu đi” Anh lạnh lùng nói.

Sau khi dạy dỗ cô một bài học, khuôn mặt không cảm xúc của anh lại trở về như cũ, anh không nói thêm gì nữa.

“Anh… anh giận tôi sao?” Nếu không hiểu rõ về anh, Nghiêm Linh Trang thực sự không ngờ được rằng anh chàng này đang hờn dỗi.

Lúc trước, cô chụp chung với một cô gái cắt tóc ngắn, dáng vẻ trung tính, cứ tưởng đôi mắt tinh tường của anh sẽ nhận ra đó là con gái, ai ngờ xem xong, anh bắt đầu hờn dỗi, ba ngày không thèm để ý đến anh.

Khi đó cô ấy còn bé, cô tưởng rằng anh áp lực công việc quá nặng, nên tiếc chữ như vàng là điều bình thường.

Ai ngờ ba ngày sau, anh không chịu nổi chiến tranh lạnh, liền chạy đến bên cô, ôm cô và nói với vẻ bất bình: “Anh đang ghen, em không thấy sao?”

Cô vô cùng ngạc nhiên, sau khi tra khảo chỉ tiết, cô mới biết là anh đang ghen với cô bạn của cô.

Cô mỉm cười giải thích với anh, sau đó anh hoàn toàn sửa được cái tật hờn dỗi chiến tranh lạnh của mình.

Vì anh biết cô vô tâm, anh đang tức giận hay chiến tranh lạnh hay gì đó, thì cũng đừng mong đợi sự an ủi từ cô.

Không ngờ, sau khi anh chàng này bị mất trí nhớ, tật xấu này lại tái diễn.

Nhưng lần này, tại sao anh lại giận cô?

Tại sao mỗi khi anh tức giận, cô không bao giờ tìm ra được lý do?

“Tại sao anh lại tức giận?” Cô vươn tay kéo ống tay áo anh.

Anh rút tay về, mặc kệ cô.

Anh không thể nói với cô!

Anh là một người đàn ông đã có gia đình, lại đi ghen tuông vì người phụ nữ khác, điều này thực sự rất vô lý.

Nhưng Chiến Hàn Quân lại rất phiền muộn, cô gái ma quái này chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể biết được anh đang giận cô sao?

Không hiểu cô làm thế nào mà có thể tu luyện được đôi mắt tinh tường như vậy!

Anh không nói, vậy thì Nghiêm Linh Trang chỉ có thể đoán.

“Em biết, chắc chắn anh đang ghen tuông.”

Nhìn anh như thế này, ngoại trừ lúc anh ghen tuông, cô chưa bao giờ bắt gặp.

Tấm lưng dài của Chiến Hàn Quân hơi khựng lại, một cảm giác kinh ngạc lướt qua trái tim anh.

Chuyện này, tại sao cô lại đoán ra?

“Anh Nguyệt, em có tình cảm với anh”

Nghiêm Linh Trang mặt dày thú nhận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.