Chiến Hàn Quân ôm lấy mặt cô, rồi đặt một nụ hôn lên môi cô. Cười nói: “Cái nguyện vọng.
này không thể thực hiện rồi. Bởi vì tim của Tiếu Hoa Nhụy lệch khỏi vị trí bình thường, cho nên vết đâm không chí mạng. Cộng thêm sư phụ Chiêm Thiên kịp thời bảo vệ tim mạch của cô ấy, cầm máu giúp cô ấy cho nên Hoa Nhụy vô cùng may mắn đã nhặt được mạng về”
Linh Trang vô cùng vui mừng: “Cảm ơn trời đất, xem ra em phải tạm biệt bồ tát. Cảm ơn bồ tát đã bảo vệ đám nhóc này”
Chiến Hàn Quân nhìn dáng vẻ thành kính của Linh Trang, đáy mắt lộ ra sự dịu dàng.
Trong lòng bất giác cảm thấy, Linh Trang trong lòng anh rõ ràng chỉ là một đứa trẻ, lại lặng lẽ trưởng thành trở thành một người mẹ hiểu biết sâu rộng, giàu tình yêu thương.
Ba ngày sau.
Cơn sốt của Linh Trang cuối cùng cũng giảm.
Lúc Anh Nguyệt và chị hai Tranh Ngọc đến thăm cô, Linh Trang ngồi ngây người trên giường.
“Đang nghĩ gì vậy?” Bụng của chị hai đã phình †o ra, đi đứng cũng có chút bất tiện.
Linh Trang nhìn thấy chị hai, lập tức nhảy xuống giường. Chạy đến trước mặt chị để nghe thứ cử động của em bé.
Linh Trang dùng tính khí trẻ con nói với em bé: “Cục cưng, cô là dì của con. Con ở trong bụng mẹ phải ngoan nha. Đợi sau khi con sinh ra, dì sẽ mua kẹo cho con.”
Chị hai thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Nghe nói mẹ chồng không thích em, chị còn lo tính cách nhạy cảm của em sẽ chịu không nổi. Bây giờ xem ra, em vẫn đáng yêu và nghịch ngợm, vậy thì chị yên tâm rš Anh Nguyệt ghen ghét như thù nói: “Bà già đó lúc trước ba lần bốn lượt mưu hại chị Linh Trang.
Bây giờ vừa trở lại liền tìm đủ cách soi mới, bà ta rõ ràng là khắc tỉnh của chị Linh Trang. Thật sự là tức chết em rồi, nếu không phải nể mặt anh em, em thật sự muốn đấm bả thành đầu heo…”
Mặt Linh Trang trắng bệch hiện lên vẻ u sầu, cà lăm nói: “Mặc dù mẹ không thích chị, nhưng đó cũng chỉ là nói miệng mà thôi. Có lẽ bà ấy ngoài lạnh trong nóng, chị là bề dưới sao có thể tính toán với bà ấy?”
Anh Nguyệt thẳng thản liền lập tức hét lên: “Chị Linh Trang, chị không được tỏ ra yếu đuối.
Em đã nghe ngóng rồi, lúc mẹ chồng chị làm thượng tướng Mạt Thế, chính là người nói một không nói hai, tính cách mạnh mẽ, là một nữ ma đầu gặp mạnh thì mạnh. Nếu như chị tỏ vẻ yếu đuối với bà ta, thì không biết bà ta sẽ giày vò chị thế nào nữa?”
Tính cách Tranh Ngọc dịu dàng, mọi việc đều sẽ bắt đầu từ tình hình chung. Cô ấy đưa ra một kiến nghị tương phản: “Linh Trang, bất kể thế nào, bà ấy cũng là mẹ ruột của chồng em. Nếu như em đối đầu với bà ấy, em rế sẽ khó xử mà bị kẹt ở giữa. Chị chỉ sợ lâu dần sẽ ảnh hưởng đến tình cảm của hai đứa.”
Anh Nguyệt không cho là như vậy liền nói “Chị hai, chị yên tâm đi. Anh trai em tuyệt đối sẽ không vì mẹ anh ấy mà lạnh nhạt với chị Linh Trang đâu. Trong lòng anh em, không có ai quan trọng hơn chị Linh Tran: Chị hai lo lắng nói: “Những người khác có lẽ sẽ như vậy. Nhưng Dư Thiên An thì chưa chắc. Dù sao đó cũng là mẹ ruột của cậu ấy. Anh của em hiếu thuận cỡ nào, chẳng lẽ em không biết. Năm đó vì bảo vệ người của nhà họ Chiến, anh em đã không đếm xỉa đến tính mạng mà đi bảo vệ nhà họ Chiến đó!”
Sắc mặt Anh Nguyệt tối sầm lại, cô ấy đã quên chuyện này rồi.
Cả đời này của anh hai lần duy nhất bỏ mặc chị Linh Trang, chính là vì cứu nhà họ Chiến. Anh ấy quả thực là một người vô cùng hiếu thảo.
Lời của Tranh Ngọc, cứ như bỏ đá vào giếng, †ạo nên những gợn sóng.
Linh Trang ý thức được, quan hệ của cô và Dư Thiên An, nếu cô xử lý không thỏa đáng, sẽ có thể phá hủy cuộc hôn nhân này.
Cô không muốn hạnh phúc mà bản thân khó khăn giành được này cứ như vậy mà biến mất, cho nên cô vô cùng lý trí, vô cùng cứng rần mà nói với bản thân. Cô phải rộng lượng, cô phải rộng lượng, phải mở lòng mà chấp nhận Dư Thiên An.
Nghĩ như vậy, Linh Trang liền sinh ra một loại dũng khí. Cô kéo tay của Anh Nguyệt và chị hai, làm nũng nói: “Mọi người cùng em đi thăm mẹ chồng đi”
Trước giờ Anh Nguyệt chưa từng nhìn thấy Linh Trang sợ như vậy, vừa đau lòng cho chị ấy, vừa lấy ra trách nhiệm của chị em, nói: “Được thôi, em đi cùng chị.”
Tranh Ngọc vì Linh Trang vạch ra kế hoạch: “Em gái, em đi chuẩn bị một món quà tươm tất.
Việc này không thể kéo dài quá lâu.”
Linh Trang vội vàng đi chuẩn bị quà. Cô vốn dĩ chính là muốn đến quận Đào Hoa tìm người, cũng không có đem theo nhiều món đồ giá trị, cuối cùng hơn nửa ngày lục tung tủ đồ, mới nhìn thấy món trang sức ngọc tủy mà Chiến Hàn Quân tặng cho cô