Ông cụ không muốn nhìn thấy dáng vẻ Lạc Thanh An đấu tranh và đau đớn nên đứng lên một cách miễn cưỡng và đi theo Bác Danh đi đến.
Khi đến phòng phẫu thuật của Lạc Thanh An, họ nhìn thấy Lạc Thanh An đang cầm dao mổ có vẻ rất chuyên nghiệp mà rạch một đường ở trên bụng của bệnh nhân và nhanh chóng bôi thuốc vào chỗ bị nhiễm trùng, sau đó khâu lại vết thương một cách thành thạo.
Ông cụ trợn to mắt và há hốc mồm.
Bác Danh nói với vẻ kiêu ngạo: “Ông nhìn thấy chưa. Đây là tác dụng của việc tôi bắt con bé giải phẫu những con vật nhỏ.
“Nhưng con bé chưa từng giải phẫu cơ thể người mà?” Ông cụ cảm thấy kinh ngạc và nói.
Bác Danh nhìn ông cụ với ánh mắt khinh thường: “Ông là người nhát gan và có khả năng học hỏi kém cho nên ông nghĩ rằng ai cũng như ông ư? Thanh An là một thiên tài về y học và tất cả những gì con bé đã nhìn qua, cho dù là hình vẽ hay thực thể thì con bé đều có thể tìm thấy chính xác vị trí của mỗi cơ quan mà không có sai sót nào”
Bác Danh đánh giá thấp ông cụ và khen ngợi Lạc Thanh An nhưng ông cụ không những không tức giận mà còn cười: “Bác Danh à, cuối cùng thì bà cũng có người nối nghiệp rồi”
Bác Danh nói: “Ông hãy chờ xem, chỉ cần khoảng năm năm nữa là đứa trẻ này sẽ trở nên xuất sắc và không cần tôi dạy nữa rồi”
Ông cụ lắc đầu và nói: “Hiện tại những gì con bé đang học đều là chương trình đào tạo chính quy và những kỹ năng chuyên môn đặc biệt của bà còn chưa có truyền lại cho con bé. Cho nên vẫn hơi sớm để đưa ra kết luận như vậy”
Bác Danh suy nghĩ một lúc rồi nói: “Ông nói đúng, tôi phải tìm cách để kiểm tra con bé”
Ngày hôm sau, người bệnh nhân đang trong tình trạng nguy kịch kia đã được an toàn.
Lạc Thanh An nở một nụ cười vui mừng.
Đây là lần đầu tiên cô bé cứu được một bệnh nhân đang trong tình trạng nghiêm trọng như vậy nên có thể cứu được bệnh nhân trở về từ cái chết khiến Lạc Thanh An cảm thấy bản thân đã làm được một việc rất vĩ đại.
Sau khi Lạc Thanh An ra khỏi phòng phẫu thuật, trong lòng cô bé tràn đầy vui mừng vì nghĩ răng bà Bác Danh có thể sẽ khen ngợi mình nhưng ai biết Bác Danh lại lộ ra vẻ mặt khinh thường: “Mặc dù tình trạng của bệnh nhân này đang rất nguy hiểm và khẩn cấp nhưng cũng có thể điều trị được ngay lập tức. Một bác sĩ thật sự tài giỏi có thể suy đoán chính xác các căn bệnh khi đối mặt với các loại triệu chứng nan y mãn tính khác nhau và sử dụng ít thuốc nhất nhưng vẫn đạt được hiệu quả điều trị tốt nhất. Mà cháu thì rõ ràng là chưa đạt tới trình độ như vậy”
Lạc Thanh An nói: “Bà muốn kiểm tra cháu sao?”
Bác Danh gật đầu: “Cháu hãy đến phòng khám của làng và khám cho năm mươi bệnh nhân mỗi ngày. Bà nghĩ chỉ khoảng mười ngày thôi là cháu sẽ gặp phải những căn bệnh nan y mà cháu không thể giải quyết được”
Lạc Thanh An nói: “Vâng. Cháu sẽ đi ngay lập tức.”
Mười ngày sau, Lạc Thanh An không gặp phải những căn bệnh nan y mà cô bé không thể giải quyết được.
Ông cụ nói với Bác Danh: “Có vẻ như bà đã đánh giá thấp Thanh An rồi”
Bác Danh nói: “Ông đợi một chút nữa đi. Hiện tại, những người dân làng tìm đến con bé đều chỉ là để khám những bệnh vặt và không đau đớn lắm. Con bé vừa mới tự thực hành khám bệnh nên ai sẽ đưa những người mắc bệnh nan y đến chỗ con bé chứ?”
Hai mươi ngày sau, Lạc Thanh An đến nhờ Bác Danh chỉ dạy: “Bà ơi, có một người trông như bình thường, mạch đập mạnh mẽ và các cơ quan nội tạng cũng vẫn bình thường, nhưng lưỡi của người đó lại có màu đen. Tại sao lại như vậy ạ?”
Nghe thấy điều này, khuôn mặt của Bác Danh lộ ra vẻ hoảng sợ.
“Thanh An, cháu lập tức từ chối không điều trị với lý do không thể cứu chữa được. Hơn nữa, cháu đóng cửa phòng khám bệnh đi và trong khoảng thời gian này đừng lên hái thuốc ở phía sau núi nữa”
Lạc Thanh An cảm thấy ngạc nhiên: “Bà ơi, rốt cuộc có chuyện gì vậy ạ?”
“Cháu đừng hỏi bất cứ cái gì nữa” Bác Danh nói: “Từ hôm nay trở đi, bà sẽ dạy cho cháu những kỹ năng chuyên môn bí mật và độc đáo của nhà Bác Danh của chúng ta, cho nên cháu cần phải học tập thật chăm chỉ đấy”
“Vâng ạ”