Nghiêm Mặc Hàn năm chặt nắm đấm hét với cậu Quân: “Chiến Hàn Quân, cậu đủ rồi. người ta bao nhiêu tuổi rồi cậu còn không rõ sao? Là một người đàn ông đã kết hôn, cậu nên giữ một khoảng cách với tất cả sinh vật khác giới. Cậu đối xử ân cần chu đáo với Tuyết Giải Tiên như thế, cậu có ý gì hả?”
Chiến Hàn Quân tức giận mà không có chỗ phát tiết: “Suy nghĩ của anh toàn những thứ bậy bạ lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử. Tôi không thèm nghe anh nói nữa, bây giờ tất cả mọi người đi tìm Tuyết Giải Tiên cho tôi.”
“Người phụ nữ kia già đến mức có thể làm mẹ của cậu luôn rồi. Chúng tôi đều gọi cô ta là bà bà, cậu lại gọi người ta là cô Tuyết Giải Tiên. Cậu nói cậu với cô ta không có gì, có quỷ mới tin?” Nghiêm Mặc Hàn la hét.
Bé Tùng cô đơn ngồi ở bên cạnh, trầm mặt không nói lời nào. Hiển nhiên cậu cũng có chút bất mãn với bố của mình.
Lúc này Nhã Ô Khuê từ trong động chạy ra, trong tay ôm một túi quần áo. Đưa cho Chiến Hàn Quân: “Bố, đây là Tuyết Giải Tiên bà bà để lại cho bố”
Chiến Hàn Quân nhận lấy, chân chờ không mở ra.
Nghiêm Mặc Hàn chít chít oa oa nói: “Mở ra đi. Sẽ không phải là đồ vật gì đó không thể để người khác nhìn đấy chứ”
Chiến Hàn Quân lườm anh ta một cái, để chứng minh trong sạch anh chỉ đành mở túi quần áo ở trước mặt mọi người.
Bên trong là một bao dược liệu đã được phối tốt, là đặc biệt để lại cho Quan Minh Vũ và Oai Phong. Bảo bối Thanh An còn để lại một bức thư, trên thư viết cách dùng của dược liệu.
Chiến Hàn Quân nhìn thấy nét bút của lá thư này xinh đẹp mà sạch sẽ là nét bút của bảo bối Thanh An.
Sau khi anh gấp gọn lá thư lại, liền cẩn thận cất vào trong túi xách của mình.
Nghiêm Mặc Hàn tức giận nói: “Uôi, Chiến Hàn Quân, có thể lấy lá thư ra cho mọi người cùng xem được không?”
Chiến Hàn Quân lườm anh ta một cái không rảnh để ý đến anh ta.
Nghiêm Mặc Hàn ném đá giấu tay mắng Chiến Hàn Quân: “Có phải cậu có tật giật mình hay không? Tôi biết mà giữa cậu và cô ta có vấn đề, cậu còn không thừa nhận?”
Thế nhưng cho dù Nghiêm Mặc Hàn nhục mạ Chiến Hàn Quân như: thế nào, Chiến Hàn Quân cũng không để ý đến anh ta.
Không phải là anh không muốn xóa bỏ hiểu lầm, dù sao xóa bỏ hiểu lầm rồi anh liền có thể nhận lại con gái bảo bối của mình. Đường đường chính chính bảo vệ cô ấy.
Thế nhưng khoảng thời gian này anh vẫn luôn suy nghĩ nguyên nhân khiến bảo bối Thanh An già đi, sau đó anh đưa ra một kết luận: Chứng lão hóa vô cùng hiếm gặp, hai nhà Chiến, Nghiêm đều không có người mắc chứng lão hóa này. Tỉ lệ bảo bối Thanh An mắc chứng lão hóa cực kỳ bé nhỏ.
Mà Bác Danh bị người ta đuổi giết, thân là truyền nhân duy nhất của Bác Danh nếu như thân phận thật sự của bảo bối Thanh An lộ ra ngoài, có thể sẽ có kết cục giống như Bác Danh cả đời này đều không thể bình yên.
Mà chứng lão hóa của bảo bối Thanh An chính là phương thức dịch dung tốt nhất.
Cho nên Chiến Hàn Quân mới cẩn thận từng li từng tí bảo vệ bí mật của bảo bối bối Thanh An.
Bé Tùng yên lặng quay người đi vào trong sơn động.
Nghiêm Mặc Hàn nói: “Con của cậu cũng xem không nổi cậu tự tung tự tác nữa rồi kìa. Chiến Hàn Quân, cậu vẫn không hối cải sao”
Chiến Hàn Quân im lặng.
Cùng lúc đó, bảo bối Thanh An và Thanh Hòa bôn ba trong rừng, phải rời xa bố và anh trai trong lòng bảo bối Thanh An rất buồn.
Thanh Hòa không ngừng an ủi cô: “Đừng khổ sở, có duyên sẽ còn gặp lại.”
Bảo bối Thanh An chợt nhớ tới lời khuyên thâm tình của bố: “Thanh Hòa, bà muốn nghiên cứu cách chữa chứng lão hóa. Con có thể giúp bà không?”
Thanh Hòa dừng lại nhìn bảo bối Thanh An: “Bà nói đi, con đương nhiên sẽ giúp bà rồi”
Bảo bối Thanh An nói: “Bà cần một số dụng cụ thí nghiệm”
Thanh Hòa nghĩ rồi nghĩ: còn không đơn giản, chúng ta đi mượn phòng thí nghiệm của những bác sĩ bản địa kia.”
Bảo bối Thanh An kinh ngạc trừng to mắt: “Bọn họ sẽ giết chúng ta”
Thanh Hòa nói: “Bà ngốc à, chúng ta len lén lẻn vào địa bàn của bọn họ, ở tạm chỗ nào đó gần bọn họ. Chờ đến tối sau khi bọn họ chìm vào giấc ngủ, chúng ta liền đi vào trong làm thí nghiệm”
Bảo bối Thanh An nhát gan lấy tay che cổ của mình: “Nghe ra, hình như rất nguy hiểm”