Ông cụ Niên thở dài: “Dư Nhân à, cháu cũng nên học cách ngậm bô hòn làm ngọt thôi”
Dư Nhân cười khổ, Linh Trang cũng nói trên thế giới này không có việc gì hoàn hảo cả, nếu như có thể cố gắng được đến 9/10 thì đã là vô cùng may mắn rồi, nhưng cô không biết rằng, đối với anh ta mà nói kể từ khi gặp được cô thì cuộc sống của anh ta đã được định sẵn là không hoàn hảo rồi, ngay cả 9/10 sự hoàn hảo cũng là điều quá xa xỉ đối với anh ta.
Tòa thành Ái Nguyệt.
Linh Trang mơ một giấc mơ, cô mơ thấy Chiến Hàn Quân đang mặc một bộ đồ ngủ bằng lông nhung hình con sói xám lớn cầu hôn cô, cô trong giấc mơ phát ra tiếng cười khanh khách.
Chiến Hàn Quân nhìn người phụ nữ đã gối lên tay mình ngủ, nhìn cô cười đến vô tư khóe môi anh cũng bất giác nhếch lên.
“Em mơ thấy gì mà lại cười vui vẻ đến như.
vậy?” Chiến Hàn Quân lẩm bẩm Không ngờ Linh Trang lại trả lời anh: “Anh Hàn Quân, anh mặc bộ đồ ngủ soái xám lớn đáng yêu quá.”
Khuôn mặt tuấn tú của Chiến Hàn Quân hóa đá. Đáng yêu? Cô đang nói anh sao? anh từ nhỏ đến lớn không thích nói chuyện, người khác nghĩ rằng anh lạnh lùng khó gần, nhưng cũng chỉ có Linh Trang chưa bao giờ nghĩ anh.
là thái tử gia cao cao tại thượng của nhà họ Chiến. Cô ở trước mặt anh thể hiện ra những cảm xúc chân thật nhất, cô có thể không.
kiêng nể gì mà tiếp cận anh, cũng có thế ở trước mặt anh hô to gọi nhỏ, con có thể khóc.
lóc lăn lộn trước mặt anh mà không sợ mất hình tượng. Chính Linh Trang như vậy đã được anh bồi dưỡng trở thành một người vợ dịu dàng, lương thiện và có tri thức hiểu lễ nghĩa.
Chiến Hàn Quân vuốt đôi lông mày tỉnh xảo của cô: “Thật ra em có thể luôn là chính mình, em có như thế nào thì anh Quân đều thích cả”
Lúc ăn sáng, Chiến Hàn Quân nhìn Linh Trang rồi tò mò hỏi: “Đêm qua nằm mơ rồi?”
Linh Trang suy nghĩ một lúc, nhớ tới giấc mơ đáng yêu lúc sáng sớm khóe môi liền bất giác nhếch lên: “Vâng”
“Mơ thấy gì mà khiến em trở thành như vậy?”
Linh Trang phấn khích nói: “Mơ thấy anh.
biến thành một con sói xám lớn, em biến thành một con thỏ nhỏ, anh tha em đến hang sói. Em nghĩ rằng anh muốn ăn thịt em nhưng anh không những không ăn thịt em mà còn cầu hôn em”
Chiến Hàn Quân hoài nghỉ nhìn cô… mạch não của con bé này thật sự kỳ lạ: “Anh đã lấy gì cầu hôn em?”
Chiến Hàn Quân đang rất phiền nào vì lễ Thất Tịch đã sắp đến rồi nhưng anh cần phải làm sao mới khiến cô vui vẻ. Nếu như con sói xám lớn trong mơ có thể khiến cô vui vẻ như vậy thì có lẽ anh cũng nên học hỏi con sói xám lớn đó.
Linh Trang cười nói: “Anh lấy chín chiếc xe cà rốt đến cầu hôn em”
Chiến Quân hóa đá, tuy rằng anh luôn chú ý đến thực tế, tất cả những điều lãng mạn đều.
vây quanh thực tế mà phát triển nhưng cái này cũng quá thực tế rồi.
“Em thích cà rốt à?” Anh nghĩ Linh Trang không cần phải lo đến cơm áo gạo mặc, không lý nào chín chiếc xe cà rốt lại khiến cô vui đến vậy.
Linh Trang nói: “Điều quan trọng là trên mỗi củ cà rốt đều có khảc chữ, bên trên đều là những bài thơ tình… có một số bài thơ rất hài hước không hề hợp với tính cách của anh một chút nào”
Chiến Hàn Quân phì cười: “Em đọc nghe xem nào Linh Trang lắc đầu, gương mặt ửng đỏ: “Không đọc.”
Là do cô mơ thấy nên những bài thơ đó cũng là nảy sinh ra từ trong đầu cô, mấy bài thơ tình sến súa như vậy anh Hàn Quân nghe xong không cười cô mới là lạ.
Linh Trang buông bát đũa xuống rồi nhanh chóng bỏ trốn: “Em đi thăm bé Quốc.”
Chiến Hàn Quân biết cô muốn chạy trốn khỏi vấn đề của anh, nghe thấy cô muốn đến vườn Hương Đỉnh anh liền nghĩ đến tên sói xám Dư Nhân luôn nhìn chảm chẵm cô kia liền ngang ngược ra lệnh: “Không được đi.”
Linh Trang kinh ngạc nhìn anh: “Tại sao?”