Một Thai Ba Bảo: Con Thiên Tài Giúp Bố Cưa Đổ Mẹ

Chương 1315: Chương 1315: Tài năng






: Tài năng

Dư Nhân có thể tự biết rõ rằng là, ba năm trước đây vào cái lần mà anh ta thua dưới tay Chiến Hàn Quân, có thể nói là anh đã bị Chiến Hàn Quân đè bẹp từ tài mưu tính đến chỉ số thông minh. Đời này anh cũng không muốn đánh nhau với Chiến Hàn Quân nữa Nhưng mà Dư Sinh e sợ cho thiên hạ không loạn, hết lòng dùng phép khích tướng nói lời kích thích Dư Nhân: “Con trai à, bố già đây là người lớn tuổi rồi. Bố mà ra mặt đi bắt anh họ của con thì sẽ bị gọi là ỷ lớn hiếp nhỏ.

Nếu mà chuyện này bị nói ra ngoài thì quá mất mặt. Cho nên, cái nhiệm vụ bắt anh họ của con thì cứ giao cho con đi”

Liếc mắt nhìn thấy vẻ mặt thờ ơ của Dư Nhân, Dư Sinh bắt đầu liên tiếp nói lời nịnh hót êm tai cho đứa con trai: “Con và Hàn Quân đều là nhân tài kiệt xuất trong lớp người trẻ tuổi này. Nó là con trai của bác con, con thì là con của bố. Hai đứa đều là cháu trai của ông nội con, về tài võ thuật hẳn là kẻ tám lạng người nửa cân mỗi người mỗi vẻ.

Con đi đấu anh họ con, nhất định là có thể thành công.”

Mí mắt của Dư Nhân giật giật liên hồi.

Nói thật ra thì từ trước đến nay Dư Sinh chưa từng khen anh ta lần nào. Hôm nay lại khác thường như vậy, thật đúng là lòng muông dạ thú tỏ rõ dưới ban ngày.

“Bố à, bố phân tích thật đúng là có đạo lý” Dư Nhân không biểu lộ vẻ mặt, gỡ đòn trong âm thầm.

Dư Sinh sờ sờ cái căm trơn bóng, cười ha hả nói: “Tất nhiên. Lời mà bố nói có thể không có đạo lý được à?”

“Nhưng bố đã xem nhẹ một thứ”

Nụ cười của Dư Sinh cứng ngắc lại, ông †a có dự cảm không ổn: “Thứ gì?

“Tài năng” Dư Nhân nói rõ sai lầm của ông ta.

Dư Sinh chép chép miệng nói: “Được rồi Cho dù tài năng của con không bằng anh họ của con, nhưng mà không phải còn có tàu đội vệ sĩ của Nhà họ Dư bảo kê cho con ở phía sau à?”

Dư Nhân lại nói: “Trừ bỏ tài năng của con hơi hơi không bằng anh ấy ra, còn một cái khác nữa, tài năng của bố so với với bác con đúng là khác nhau một trời một vực.”

Trong ánh mắt của anh còn mang theo sự ghét bỏ vô cùng.

Dư Sinh trố mắt ra.

Đòn tấn công cuối cùng của Dư Nhân, hoàn toàn đã đả kích Dư Sinh đến mức ông †a sống mà mất hết cái vui trên đời: “Có cho con tàu đội vệ sĩ đi nữa, cũng không vá được lạch trời cách biệt về chỉ số thông minh giữa bố với bác.”

Dư Sinh cứng họng.

Cụ cố tổ giận giữ trừng mắt thãng con và đứa cháu, nhìn họ đùn đẩy cho nhau, bèn tức giận đến mức thổi râu trừng mắt.

“Ông đây gia hạn cho bọn mày ba ngày.

Ba ngày sau, ông mà không thấy cháu ngoại của ông, ông sẽ cho bọn mày đứng trước tường ở hầm cầu mà tự xét lại cái tội của mình”



Là tôi đã bỏ lại Linh Trang ở dưới bờ vực, là tôi đã hại chết Linh Trang.”

Giọng nói yếu của Chiến Hàn Quân bỗng nhiên truyền đến: “Nghiêm Linh Trang!”

Nghiêm Linh Trang nghe được tiếng.

Chiến Hàn Quân đang gọi anh ta, ứ chạy đến trước đầu giường của Chiến Hàn Quân, vội vàng nói: “Anh cả, anh tỉnh rồi?”

Trong đôi mắt đào hoa bởi vì hốc hác mà trở nên rất là thâm thuý của Chiến Hàn Quân, bỗng nổi lên một ánh nước long lanh đầy đau khổ: “Tôi phải biết được tất cả mọi việc về việc Linh Trang gặp chuyện….. bao gồm…..”

Chiến Hàn Quân bỗng dừng một chút.

Chỉ cần nghĩ về việc Linh Trang bị Dư Nhân làm nhục, anh đã đau lòng đến mức không thể nào thở nổi.

“Cái tên cặn bã Dư Nhân này vì sao mà lại muốn ức hiếp cô ấy?” Màu máu ở nơi đáy mắt anh lại lần nữa chực trào ra.

Anh Nguyệt và Nghiêm Linh Trang đều cái biết cái không đối với chuyện này. Lúc này chị cả tù ặ lấy đến giờ vẫn cứ yên lặng không lên tiếng buồn bã thở dài, nói: “Em rể, em yên tâm. Buổi tối ngày hôm đó, em Linh Trang chỉ mới bị dọa mà thôi, Dư Nhân cũng chưa thể làm gì được em ấy”

Giọng nói của cô ta càng lúc càng thấp dần. Bàn tay cô ta giấu dưới ống tay áo, bởi vì trái tim biết liêm sỉ đang quấy phá, khiến cô ta siết chặt lấy ống tay áo lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.