Bầu không khí giữa Nghiêm Trang Linh và Chiến Hàn Quân trở nên rất lạnh.
Chiến Hàn Quân sợ nói nhiều sẽ để lộ tình cảm của mình.
Nghiêm Linh Trang cũng không dám nói chuyện sợ sẽ đắc tội với tên thái tử gia tàn bạo có thừa này.
Cuối cùng, Linh Trang lên tiếng phá vỡ bầu không khí ảm đạm giữa hai người, có phần áy náy nói: “Xin lỗi, hai năm qua tôi rời khỏi thủ đô, anh nhất định đã trải qua muôn vàn khổ sở. Thân là vợ anh nhưng tôi lại không có ở bên cạnh chia sớt cùng với anh.”
Chiến Hàn Quân giương ánh mắt mơ hồ nhìn chằm chằm vào Nghiêm Linh Trang đang một vẻ áy náy ở kia. Thực ra, người nên nói xin lỗi là anh mới đúng. Nếu như không phải anh làm liên lụy cô, số phận của cô sao có thể bị nhà họ Chiến lắm những tai tiếng kia làm cho thay đổi?
Cô vốn nên mãi là cô chủ nhà họ Nghiêm được mọi người vây quanh che chở.
Chứ không phải là một cô gái từng bỏ mạng trong tai nạn xe hơi, lại té lầu hủy hoại đi nhan sắc, còn thê thảm bị chồng vứt bỏ ‘Yết hầu gợi cảm của anh khẽ đảo, hai chữ “Linh Trang” bị nghẹn lại trong cổ họng. Đã từng không biết bao nhiêu lần tỉnh giấc nửa đêm gào tên người kia, hiện tại đang đối mặt rồi lại không có dũng khí nói ra.
“Em không hề có lỗi với tôi” Giọng anh ‘ồm ồm, sống mũi nghẹn ngào suýt chút nữa bán đứng cảm xúc của anh.
Nghiêm Linh Trang nói: “Không biết tại sao, tôi cảm thấy sự tàn bạo trên người anh rất nặng. Lúc trước cho dù anh có ra tay tàn khốc, cũng chỉ là nhắm vào những loại giun dế chuột rắn bé nhỏ. Thế nhưng đêm nay, anh lại bóp chết một mạng người vô tội”” Cô nói đặc biệt chậm rãi, cẩn thận từng chút.
Bất ngờ thay, từ đầu tới cuối Chiến Hàn Quân đầu không có nổi giận với cô.
Anh chỉ nhìn cô, bên trong cặp mắt diều hâu kia lại giống như trong biển cả tối tăm lóe sáng lên một ánh đèn sao mai.
Cô sẽ không biết, anh tàn bạo, tất cả đều là vì cô.
Nếu như anh nhất định phải có một kết cục bi thảm, vậy nhất định trước khi kết cục bi thảm đó xảy ra, anh sẽ đấu tranh vạch ra một tiền đồ sáng lạng cho cô.
Để cô từ đây có thể không lo không nghĩ, bình yên thư thái.
Mục đích cuối cùng của anh chính là đưa cô lên tới đỉnh thế giới, để mọi người từ đó mà cúi người cung kính.
Thế như cô không thích loại máu lạnh vô tình như anh.
Chiến Hàn Quân không hiểu sao lại có chút buồn…
Nghiêm Linh Trang lại chuyển đề tài: “Mặc kệ chúng ta biến thành kiểu gì, tôi đều luôn hi vọng anh có thể có được hạnh phúc cho riêng mình. Nhưng anh có hạnh phúc không?”
Giọng Nghiêm Linh Trang có chút nghẹn ngào.
Chiến Hàn Quân biêt rõ, cô đang lo lắng cho anh.
“Tôi không cần cô lo lắng” Anh ngẩng đầu liếc nhìn cô, giọng điệu lại trở nên cứng nhắc.
Nghiêm Linh Trang cười tự chế giễu: “Anh cứ bài xích tôi như vậy sao?”
Chiến Hàn Quân không lên tiếng.
Để tùy cô hiểu lầm anh đối với cô là một giọng điệu dịu dàng.
Nghiêm Linh Trang là người đa sầu đa cảm, nhìn thấy anh đối xử với cô lạnh lùng xa cách như vậy, nghĩ lại cả hai đã từng có khoảng thời gian ngọt ngào trước đó cuối cùng nhịn không được, nước mắt giàn giụa rơi xuống.
€ô quay đầu nhìn về phía cửa sổ xe, chỉ là không muốn để anh nhìn thấy cô nhu nhược rơi nước mắt.
Chiến Hàn Quân bỗng nhiên vươn tay ra, rất muốn rất muốn ôm cô vào trong lòng, sưởi ấm cho cô.
Nghiêm Linh Trang sau khi điều chỉnh lại tâm trạng của mình liền quay đầu lại, Chiến Hàn Quân hốt hoảng lúng túng rụt †ay trở về.
Nghiêm Linh Trang ngẩn người, cô không có nhìn nhầm chứ, Chiến Hàn Quân lúc nãy là muốn chạm vào cô sao?
Chiến Hàn Quân không muốn lại gây tổn thương cho cô, bèn nhắn tin cho Diệp Phong.
Rất nhanh, Diệp Phong đã xuất hiện ở bãi đậu xe.
Nghiêm Linh Trang nói: “Tôi đi đây, anh giữ gìn sức khỏe-‘ Trong ngữ khí lộ ra nét chua xót.
Chiến Hàn Quân gật gật đầu.
Những lời muốn dặn dò của cô toàn bộ đều bị vướng lại ở cổ họng.
Nghiêm Linh Trang đẩy cửa xe ra…