Thảm kịch ở nhà họ Chiến năm đó do hành động nông nổi của ông mà ra. Nếu năm đó ông chỉ cần kiềm chế được tâm tình của mình một chút thì có lẽ nhà họ Chiến sẽ không có vận hạn đáng sợ như vậy.
“Bá Kiên, dừng tay” Ông cụ thét lên ra lệnh.
Chiến Bá Kiên đang nổi giận đã thả cây chổi xuống, đôi mắt đỏ ngầu như ác ma hung ác thèm khát máu, ông ta quát bà cả: “Bà tự hỏi trong lòng mình xem, bà làm như vậy xứng đáng với tôi sao?”
Bà cả bị đánh đến mức máu me đầm đìa, khuôn mặt hoàn toàn bị trầy xước hết, bà khóc lóc cầu xin tha thứ: “Ông ơi, tôi thực sự rất có lỗi với ông. Nhưng nhiều năm đã qua tôi ở nhà họ Chiến thay các người nuôi nấng Hàn Quân và Anh Nguyệt, hai đứa trẻ không phải con ruột của tôi, không có công lao cũng có khổ lao. Ông niệm tình tôi vất vả bấy nhiêu năm mà tha cho tôi một con đường sống đi.
Chiến Bá Kiên giận dữ hét lên: “Bà phản bội tôi lại còn muốn có đường sống, bà nghĩ chỗ của Chiến Bá Kiên tôi là cái khách sạn sao? Là chỗ bà muốn đến thì đến muốn đi thì đi sao? Tôi cho bà biết, tôi không tra tấn bà đến chết thì không bao giờ có thế nguôi ngoai mối hận trong lòng tôi.”
Chiến Bá Kiên nhìn đám người làm quát lên: “Người đâu, nhốt bà cả vào phòng tối cho tôi. Không có sự cho phép của tôi thì không được thả bà ta ra. Còn nữa, không được để ai đến gặp bà ta”
Người làm nơm nớp lo sợ lôi bà cả xuống. Đi qua bên người Nghiêm Linh Trang bà cả oán hận trừng mắt nhìn cô: “Nghiêm Linh Trang, cô hại tôi rơi vào hoàn cảnh như thế này có phải rất vui vẻ không? Cô đối xử với tôi như vậy thì cô cho là Hàn Quân có thể biết ơn cô sao? Không, nó sẽ chỉ hận cô thôi.”
Nghiêm Linh Trang thản nhiên nói: “Bà cả, lòng của bà vẫn luôn ở nhà họ Bạch. Nhà họ Chiến đối xử với bà không tệ mà vẫn không thể thức tỉnh lương tri của bà. Là tự bà hại chính mình.
Bà cả bỗng nhiên cười rộ lên điên cuồng: “Ha ha, Nghiêm Linh Trang, cô cũng đừng quá đắc ý. Tập đoàn Á Châu của cô cũng sắp phá sản rồi. Đến lúc đó, những dòng họ từng bị cô chèn ép sẽ hồi phục trở lại. Cô cứ chờ mà xem, những khổ sở cô phải chịu đựng so với tôi sẽ tệ hơn gấp trăm lần, nghìn lần. Cô sẽ rơi vào thảm cảnh của một kẻ cô độc lẻ loi”
Sẽ là một người cô đơn sao?
Trong đầu Nghiêm Linh Trang chợt nhớ tới nụ cười sáng lạn của Thanh Tùng, còn có Quốc Việt thông minh, và cả anh Quân yêu cô đến tận xương tủy. Những điều tốt đẹp đó đến giờ chỉ còn sót lại là những hoài niệm vô cùng vô tận.
Thân hình nhỏ bé, yếu ớt không ngừng run rẩy, đôi con ngươi đen bóng hàm chứa giọt lệ.
Quan Minh Vũ đi tới, đỡ lấy Nghiêm Linh Trang, nói: “Tổng giám đốc, chúng †a đi thôi.”
Nghiêm Linh Trang kìm lại nước mắt, ánh mắt lại một lần nữa quay về trên người bà cả, giờ phút này không hiểu sao đã tăng thêm vài phần tàn nhẫn: “Người ta thường nói, ác giả ác báo, thiện giả thiện báo. Nghiêm Linh Trang tôi cả đời giữ cho mình tấm lòng lương thiện, tôi tin tưởng ông trời sẽ không phụ lòng tôi. Ngược lại là bà, bà cả, bà đứng núi này trông núi nọ, lòng lang dạ thú, người người khinh bỉ phỉ nhổ. Tôi cũng muốn chống mắt lên coi, xem người tốt với người xấu vận mệnh có giống nhau không Đáy mắt bà cả lóe lên tia sợ hãi, vội vàng rời đi.
Nghiêm Linh Trang lại quay sang nói chuyện với ông cụ với vẻ cực kỳ có lỗi: “Ông ơi, cháu thực sự xin lỗi. Anh Quân đã sống quá vất vả rồi, cháu không hy vọng bất luận kẻ nào có thể bóp méo vận mệnh của anh ấy hơn nữa, khiến cho cuộc sống của anh ấy khổ càng khổ thêm. Đối phó với bà cả là lựa chọn không thể tránh được của cháu.”
Ông cụ hừ khẽ một tiếng: “Cháu làm rất đúng”
Chiến Bá Kiên cũng nói: “May nhờ có cô, nếu không tôi sẽ không biết được người phụ nữ nằm bên gối lại dối trá như vậy, tôi lại có thể bị cô ta lừa dối cả đời, trong lòng tôi làm sao có thể cam tâm.”
Nghiêm Linh Trang cũng không cảm giác sung sướng vì trả thù thành công mà lại cảm thấy đau thương đầy cõi lòng, cô chán nản, mất mát nói: “Tôi chỉ mong anh Quân có thể hiểu cho nỗi khổ tâm của tôi khi làm như vậy.”
Nghiêm Linh Trang giải quyết xong chuyện của bà cả thì tâm tình luôn ảm đạm, liền lập tức để Quan Minh Vũ đưa cô quay về vườn hoa Nhật Lịch.
So với bất kỳ lần nào trước đây thì lần này là lần cô muốn sớm được quay về nơi đó nhất.
Chiến Hàn Quân và Thanh An đang ở trong phòng khách chơi cờ vua, nhìn thấy Nghiêm Linh Trang mang sắc mặt ảm đạm về nhà, dưới đáy mắt Chiến Hàn Quân hiện ra thần sắc sâu thảm khó lường.
Ngón tay anh cuộn lại một cách mất khống chế, càng lúc càng dùng sức, cuối cùng thì gần như cuộn chặt thành nắm đấm.
“Thanh An, con tự chơi đi. Bố đi nhìn xem mẹ thế nào.” Chiến Hàn Quân ném quân cờ trong tay lên bàn, đứng lên bước về phía Nghiêm Linh Trang.
Nghiêm Linh Trang lập tức quay về phòng ngủ, thân thể mệt mỏi tiều tụy ngã vào giường lớn.
Chiến Hàn Quân đứng dựa bên ở cửa, nhíu mày hỏi: “Hai con người to tướng sống sống sờ sờ ở dưới lầu chơi cờ vua, làm sao mà em lại làm như không thấy bố con anh vậy?”
Nghiêm Linh Trang cười có vẻ vô lực: “Anh Quân, xin lỗi anh, tâm nhìn của em hơi hẹp, chỉ có thể nhìn những thứ ở gần em.
Anh lại gần em một chút!”
Chiến Hàn Quân đi qua, thấy tròng mắt cô bất động không hề di chuyển liền tiến sát vào hơn.
Nghiêm Linh Trang lại đột nhiên ôm cổ anh, dán đôi môi đỏ lên gần anh.