Người giúp việc phải lấy thêm một đôi bát đũa cho Chiến Anh Nguyệt Trong bữa ăn, Nghiêm Linh Trang đang có.
tâm trạng vui vẻ nê cứ cười khúc kha khúc khích mãi.
Bé An hỏi bé Tùng: “Không phải cô này bị bố tra tấn đến mức bị bệnh tâm thần chứ?”
Bé Tùng cũng lo lắng: “Cười đến mức ngu ngơ như thế thì giống thật”
Chiến Quốc Việt nhìn mẹ, nhưng lại thấy cô cứ hồn nhiên, không rạng rỡ như ngày xưa nên trong lòng rất lo lắng, bèn quay đầu nhìn Chiến Hàn Quân hỏi: “Bố, bố làm gì cô ấy vậy?”
Chiến Hàn Quân đã quá quen thuộc với kiểu cười ngây ngô này Nghiêm Linh Trang, Khi còn bé chỉ ìn là thoả mãn yêu cầu của cô thì cô sẽ biểu hiện ra trạng thái mãn nguyện, hồn nhiên, thư thái thế này.
“Đừng quan tâm cô ấy, ăn cơm đi” Chiến Hàn Quân nói.
Chiến Anh Nguyệt rất lo lắng cho Nghiêm Linh Trang: “Chị Linh Trang, chị có muốn bỏ trốn với em không?”
Nghiêm Linh Trang lắc đầu: “Em bảo Nghiêm Mặc Hàn chạy trốn với em đi. Chị sợ anh trai em sẽ trừng phạt chị mất”
Chiến Anh Nguyệt nói một lời cuối cùng: *“Xong, xem ra đã bị tâm thần thật rồi”
Để kiểm tra xem Nghiêm Linh Trang là ngốc thật hay giả ngốc, các bé đã lần lượt giở trò, Bé An hỏi cô: “Cô ơi, cô còn biết cháu là ai không?”
Nghiêm Linh Trang xoa xoa khuôn mặt phấn hồng của bé An, nói: “Cháu là bé An của cô, tên là Lạc Thanh An”
Chiến Hàn Quân sửa lại: “Sau này, gọi là Chiến Thanh An!”
Nghiêm Linh Trang phản bác: “Tại sao lại theo họ của anh? Cùng họ với em không tốt à?”
“Họ của em là gì?” Chiến Hàn Quân hỏi ngược lại cô
“Lạc!”
“Hả? Cuối cùng là họ gì?”
Nghiêm Linh Trang đột nhiên bừng tỉnh, nhưng vẫn không chịu chấp nhận: “Vậy cũng không thể theo họ Chiến, theo họ Nghiêm không được à?”
Chiến Hàn Quân gật đầu: “Được”
Bé An tức giận: “Tại sao cháu phải theo họ cô? Cháu có bố, cũng có mẹ, sao cháu phải theo họ cô! Cháu thấy cô thật sự bị điên rồi!”. Truyện chính ở * T R Ù M t r u y ệ n .CO M *
Bé An nói xong, tức giận chạy lên lầu, đóng sầm cửa lại.
Nghiêm Linh Trang run lên vì sợ hãi, sau đó cô làm ra vẻ dễ thương làm nũng với bé Tùng: “Bé Tùng ơi, hay là cháu theo họ của cô đi Bé Tùng đang súc miệng, trực tiếp phun.
nước từ trong miệng lên mặt Nghiêm Linh Trang như tắm: “Cô nên đi gặp bác sĩ khoa tâm thần đi” Sau đó bé Tùng cũng chạy đi.
Chiến Anh Nguyệt rút khăn giấy ra và lau nước trên mặt Nghiêm Linh Trang.
Nghiêm Linh Trang vẫn không bỏ cuộc, nhìn sang Chiến Quốc Việt nói: “Quốc Việt, cháu theo họ cô nhé?”
Chiến Quốc Việt nói: “Chiến Quốc Việt đổi thành Nghiêm Quốc Việt, nghe có hay không?”
Nghiêm Linh Trang suy nghĩ một chút, gật đầu: “Nghiêm Quốc Việt, nghiêm lễ với quốc gia, hình như nghe không hay thật” Thế rồi cô lại thở dài: “Sinh được ba bé con nhưng không đứa nào chịu theo họ của mình, thật buồn quá mà: Chiến Hàn Quân nhắc nhở cô: “Em còn chưa nhận nhau với bọn nó mà!”
Nghiêm Linh Trang đột nhiên tỉnh lại, võ vỗ trần của cô: “Sao em lại quên mất chuyện này?”
Chiến Anh Nguyệt sững sờ nói: “Chị Linh Trang, cuối cùng thì chị có bị ngốc không thế?”
Chiến Hàn Quân cho Chiến Anh Nguyệt một ánh nhìn đầy chết chóc: “Gọi chị dâu”
Nghiêm Linh Trang nhìn Chiến Anh Nguyệt đang bối rối quá đáng yêu, không nhịn được mà cúi người chuẩn bị chụt một miếng vào mặt cô ấy, không ngờ Chiến Hàn Quân đột nhiên năm lấy cánh tay cô và kéo cô ra khỏi Chiến Anh Nguyệt.
“Chú ý khoảng cách cho anh”
‘ờ!
Linh Trang làm mặt quỷ với Anh Nguyệt: “Anh Nguyệt, chị không sao. Chỉ là chị quá vui mà thôi, anh của em không hề ghét bỏ chị, đồng ý ở bên cạnh chị”
Chiến Anh Nguyệt cứng họng: “Vậy là em đang bị nhét cẩu lương à?”
Sau đó cô ấy não nề đi về.