Ông già gầy gò thở dài: “Chu Mã, đừng nhìn nữa.”
Cô gái cần môi: “Bố, con chỉ thích anh ấy.
Bố đi nói với ông cụ bảo ông ấy thực hiện lời thề năm đó, con muốn gả cho cháu ngoại yêu quý của ông ấy”
Ông già gầy giò hơi sửng sốt: “Con thích cậu ấy như vậy sao?”
Cô gái nói: “Bố không phải là không biết, từ sau khi con nghe câu chuyện anh hùng một mình chống lại sư phụ hung bạo cuối thời của anh ấy thì con chưa bao giờ quên anh ấy.
Bây giờ may mắn gặp được anh ấy, tư thế hiên ngang, tự hào của anh ấy khiến cho con gái phải lòng anh ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên. Con nghĩ, đây chính là duyên phận mà ông trời sắp đặt, làm sao con có thể phụ lòng tốt của ông trời?”
Ông già gầy gò nhìn chằm chằm bóng lưng xa xa của Chiến Hàn Quân, trong mắt hiện lên vẻ tán thưởng vô cùng: “Ngài Chiến thực sự là con cưng của trời hiếm có trên đời. Được rồi, bố con sẽ đi đến Hàn 48 một chuyến”
Chiến Hàn Quân lại mua cho Bé Tùng vài bộ quần áo mới ở chợ đêm. Khi hai bố con trở về thì trời đã tối muộn.
Trên đường đi, Bé Tùng mấy lần mở miệng muốn hỏi bố mình mấy câu nhưng bởi vì chữ “Bố” thật sự khó nói ra nên chỉ có thể giấu ở trong lòng Văn là Chiến Hàn Quân có cái nhìn sâu sắc, đã chủ động thay cậu ấy loại bỏ sự bối rối: “Bé Tùng, có phải con muốn biết tại sao bố lại biết những viên đá thô này có thể bán được đúng không?”
Bé Tùng gật đầu: “Vâng”
Chiến Hàn Quân sờ sờ đầu của cậu ấy, không lơ lửng giống như ông chủ bán đá thô đó, câu nói “Thiên thời địa lợi nhân hòa” chỉ là lừa dối qua mắt. Mà đó là về tính kiên nhẫn.
“Làm ăn thì phải chú ý thiên thời địa lợi nhân hòa. Người nhà họ Dư, bất luận là nam hay nữ, bao nhiêu tuổi thì đều có thói quen đeo ngọc thạch. Điều này cho thấy ngọc thạch bán chạy, chỉ có nhà này là bán đá thô ở trên đỉnh Everest, chúng ta mua hết tất cả là để độc quyền. Phương thức bán hàng của chúng ta sẽ có hiệu quả. Ngày mai lại là đêm giao thừa, đi thăm bạn bè người thân trong dịp năm mới tặng ngọc thạch chính là phong tục của Dư Gia Trại Chiến Hàn Quân dừng lại, nói: “Đương nhiên, một điểm quan trọng nh: ít người của Dư Gia Trại không thiếu Bé Tùng tò mò hỏi: người của Dư Gia Trại không thiếu tiền?
Chiến Hàn Quân nói: “Chú Dư con trước đây khi khoe khoang về sự giàu có ở Đế đô, bố liền biết rằng Dư Gia Trại là một nơi giàu có vô cùng.”
Bé Tùng bị khâm phục sát đất bởi khả năng điều tra toàn diện chính xác của b‹ mình: “Chẳng trách người ta đều khen bố là thần đồng kinh doanh, quả nhiên là danh đúng với thực.
Chiến Hàn Quân nói: “Thế còn con? Con có thích kinh doanh không?”
Bé Tùng lắc đầu dùng một tay đẩy ra thì đụng phải cây lớn lớn giày như cái bát ở bên cạnh thì cây bị gấy. Bé Tùng tự hào nói: “Con chỉ thích tập võ thôi.”
Chiến Hàn Quân cau mày, theo lý mà nói thì bố mẹ nên ủng hộ sở thích của con cái nhưng Chiến Hàn Quân lại không thích Bé Tùng đánh đánh giết giết, vì vậy cố gắng đưa cậu ấy trở lại con đường đúng đắn.
*Bé Tùng, sau này luyện võ ít đi”
“Tại sao vậy bố?”
“Nghiên cứu khoa học đã chứng minh rằng những người có tay chân phát triển thì đầu óc sẽ đơn giản hơn” Chiến Hàn Quân bịa chuyện nói.
“Hả?” Trên mặt Bé Tùng hiện lên một tia kinh ngạc.
Chiến Hàn Quân đi tới cạnh cây dương khác dày như chiếc bát, bí mật kẹp dụng cụ sắc bén gọt sắt như bùn vào giữa hai ngón tay, nói với Bé Tùng: “Ví dụ như cái cây này, khi con dùng tay đẩy nó thì thực ra tay con cũng đau nhưng bố có thể không cần tốn chút sức nào cũng có thể bẻ gãy nó..”
Bé Tùng kinh ngạc nhìn bố mình, Chiến Hàn Quân đưa tay vuốt ve cây dương, đi vòng quanh cây dương sau đó nhắm mắt lại, truyền nội lực cự lớn vào lòng bàn tay…