Một Thai Ba Bảo: Con Thiên Tài Giúp Bố Cưa Đổ Mẹ

Chương 1800: Chương 1800: Thoát chết




Một thanh niên trẻ tuổi tay cầm lọ axit nồng độ cao, mở nắp rồi hất lên mặt của Chu Mã Trong khoảnh khắc cô ta rùng mình sợ hãi, gương mặt xinh đẹp tuyệt sắc này chính là lềm tự hào của Chu Mã, vậy mà giờ đây Chiến Hàn Quân lại muốn phá hủy nó.

“Đừng mà” Cô ta từng học võ nên trước tình huống ngàn cân treo sợi tóc Chu Mã ngột nhảy lên, tránh đi được gương mặt nhưng vẫn bị tạt lên lưng.

“A…” Chu Ma thảm thiết kêu lên. . Ngôn Tình Tổng Tài

Tú Hòa và Dư Thiên An thấy Chu Mã rơi vào tình cảnh này không khỏi xây xẩm hết mặt mày.

“Không”

Xương sườn của Tú Hòa bị đánh gãy, chỉ có thể nhếch nhác năm trên nền đất, đau đến thấu ruột thấu gan.

Còn Dư Thiên An bị một tên côn đồ đạp lên tay, dắm đến máu chảy be bét.

Ông cụ Niên chứng kiến cảnh tượng tàn nhẫn, hung ác này mà mặt cắt không còn một giọt máu, muốn ngăn cản nhưng lại không biết phải làm thế nào.

“Đúng là nghiệp chướng. Là do nhà họ Dư đã gây ra quá nhiều điều ác nên bây giờ mới gặp phải báo ứng đây mà!” Ông cụ ngửa mặt lên trời hét lớn.

Tấn bi kịch này ai nhìn thấy hẳn cũng vô cùng giật mình, trong đó cũng không ngoài trừ ông cụ Niên, Dư Sinh cùng Chiến Bá Minh…

nhưng họ lại không thể làm gì. Bởi vì bên cạnh quan sát, chính là đám tay chân của Chiến Hàn Quân.

Nếu dám tiến lên ngăn cản, Chiến Hàn Quân sẽ cho người xử lý bọn họ.

Khi ông cụ Chiến chạy tới nhìn thấy cảnh này thì khuôn mặt già liến tái mét.

“Hàn Quân, con mau dừng tay đi lảo đảo chảy như bay tưới.

Chiến Hàn Quân thấy ông liền lạnh nhạt ra lệnh cho thuộc hạ của mình: “Đến đỡ ông nội tôi trở về. Hôm nay ở đây không ai được phép xen vào.”

Ông cụ Chiến thấy lời của mình không có tác dụng chỉ đành phải tung ra đòn sát thủ: “Hàn Quân, ông đã cho người đi mời Linh Trang tới. Chắc chẳng mấy chốc nữa con bé sẽ đến. Con cũng biết từ nhỏ con bé đã nhát gan, con muốn để nói phải nhìn thấy cảnh máu me này sao?”

Chiến Hàn Quân nghe vậy tức giận nghiến răng nghiến lợi: “Ông…

Anh từ nhỏ đến lớn không sợ trời không sợ đất duy nhất chỉ sợ Linh Trang biệt được mặt tối hung ác, khát máu của mình. Chiến Hàn Quân chỉ muốn mang tới cho cô tất cả sự dịu dàng và săn sóc nhất trong con người anh.

“Dừng lại” Chiến Hàn Quân ra lệnh một cách miễn cưỡng.

Đám côn đồ liền ăn ý lùi lại.

Ông cụ Chiến nhìn thảm trạng của ba người phụ nữ kia, lắc đầu thở dài: “Cũng may là hôm nay Linh Trang đến. Nếu con bé không chịu thì mấy người đến mạng cũng không còn đâu”

Những lời này của ông không hề nói quá chút nào, bởi vì khi đám côn đồ kia bỏ mặt nạ thì đều là thành viên của Quỷ Ảnh.

Phong Mang, Lâm Miên cùng Diệp Phong đều năm trong số đó.

Thấy đội hình như vậy, lưng ông cụ Niên lập tức túa ra mồ hôi lạnh.

Lúc này ông ta cũng đoán được lý do bọn họ cải trang, chính là để sau khi thủ tiêu tất cả liền có thể thuận lợi thoát thân.

Dư Thiên An, Tú Hòa và Chu Mã ôm nhau lại một chỗ, sau khi trốn thoát khỏi tay Diêm Vương, bọn họ giờ phút này không chỉ đau đớn về mặt thể xác mà cả tỉnh thân cũng hỗn loạn, sợ hãi cực độ.

Trên con đường xanh bên ngoài vườn Hương Đỉnh.

Thiếu niên áo trắng Chiến Quốc Việt, cống theo Nghiêm Linh Trang từng bước từng bước tiến về phía trước Chiến Hàn Quân thấy vậy tức giận nhìn chăm chăm Quốc Việt, cậu bé có chút bất bình nói: “Bố, mẹ tỉnh lại không thấy bố nên đã rất lo lắng”

Lúc này, Nghiêm Linh Trang mới cất lên âm thanh yếu ớt: “Anh Quân.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.