Thanh Hòa làm gì dám ở một mình với bảo bối Thanh An, một mình đứng bên ngoài lều ngảm những hạt mưa bay bay, ngắm nhìn mây mù phủ kín phương xa.
Diệp Phong ngồi phía trong lều, sau khi nhìn xuyên qua cửa sổ thấy Thanh Hòa đang đứng một mình thì rất bất ngờ.
Anh ta nói với Chiến Quốc Việt: “Quốc Việt à, tại sao Thanh Hòa lại không ở trong lều để tránh mưa?”
Chiến Quốc Việt rất kinh ngạc, kéo khóa kéo lều xuống mà nhìn về phía Thanh Hòa đang đứng.
Thanh Hòa vân đứng yên tại chỗ không hề nhúc nhích, cứ giống như là một thân cây, lại càng giống một ngọn núi.
“Diệp Phong, tôi thấy Thanh Hòa đó không phải là người bình thường. Tướng đứng này của anh ta lộ ra tính cách của anh ta rất kiên cường bất khuất” Chiến Quốc Việt nghi ngờ mà nói Diệp Phong cười nói: “Theo như cậu nói thì vị Bà Bà này lại càng là người phi phàm hơn nữa, Thanh Hòa này tôn sùng bà ấy như vậy thì chắc chắn thân pI t không tâm thường”
Chiến Quốc Việt suy nghĩ một chút rồi nói: “Thanh Hòa đứng bên ngoài lều có hai lý do. Một là như cậu nói, Bà Bà đức cao vọng trọng, địa vị không tầm thường. Thanh Hòa rất xem trọng bà ấy nên đứng canh lầu cho bà ấy. Còn có một lý do là…”
Chiến Quốc Việt dừng lại một chút rồi nói: “Có lẽ Bà Bà và Thanh Hòa không phải là quan hệ bà cháu ruột, Thanh Hòa vì giữ khoảng cách nam nữ nên mới cố gảng để tránh nghi ngờ”
Diệp Phong nhìn về phía Thanh Hòa rồi nghỉ ngờ nói: “Tôi thấy tuổi cậu ta cũng không lớn lắm, thường thì trẻ con từng đấy tuổi thì làm gì hiểu mấy cái quy tắc phạm vi với bề trên chứ?”
Chiến Quốc Việt nói: “Tôi thấy thẳng bé này thông minh sớm, có ý thức như thế thì cũng không kỳ lạ gì”
Diệp Phong cười nói: “Quốc Việt, xem ra cậu rất thích cậu ta hả?”
Chiến Quốc Việt cười cười mà nói: “Tôi thực sự rất xem trọng cậu ta Sau đó lại nói với Diệp Phong: “Diệp Phong, cậu đi gọi Thanh Hòa vào đây đi. Bảo cậu ta ngủ cùng với chúng ta”
Diệp Phong liền chui ra khỏi lêu, đi đến trước mặt của Thanh Hòa mà mời: “Thanh Hòa, cậu chủ nhà tôi mời cậu đến ngủ với chúng tôi”
Thanh Hòa vui vẻ mà đi về phía trước.
Thừa dịp Chiến Quốc Việt và Thanh Hòa đang nói chuyện thì Diệp Phong căng một cây dù, sau đó đi ra khỏi lều.
Anh ta hái một chiếc lá cây rồi bỏ lên miệng mà thối, bộc lộ hết nỗi nhớ thương của mình.
Buổi đêm trong núi vô cùng lạnh lẽo.
Khả năng miễn dịch của bảo bối Thanh An đều hạ thấp theo thân hình già yếu kia. Lúc đêm, bảo bối Thanh An vừa mới ngủ được một chút thì đã tỉnh, cảm giác như mình đang cảm lạnh.
Hát xì Bảo bối Thanh An ngồi dậy, đột nhiên nghe thấy tiếng nhạc tươi đẹp từ bên ngoài truyền vào.
Bảo bối Thanh An rất quen với khúc nhạc này, đây chính là bài “Lương tương vong” mà Diệp Phong dạy cho cô.
Đột nhiên nghe thấy nhịp điệu quen thuộc này, bảo bối Thanh An cảm thấy vô cùng bùi ngùi.
Cô ấy kéo cửa lều ra, nhìn theo ánh sáng yếu ớt của đèn pin mà thấy Diệp Phong đang ngồi trên một tảng đá bên ngoài lên, một tay cầm dù, một tay đặt lá cây ở trên miệng, thổi ra một giai điệu vô cùng đẹp đẽ.
Bảo bối Thanh An đội mưa mà chạy đến cưới dù của Diệp Phong, Diệp Phong nhìn thấy cô thì dừng thối lá lại.
“Sao Bà Bà lại ra đây?” Diệp Phong tò mò mà hỏi.
Bảo bối Thanh An nhìn chiếc lá trong tay Diệp Phong rồi nói: “Đoạn nhạc này của cậu thật là dễ nghe. Chỉ là quá đau thương rồi, không băng tôi thổi cho cậu một bài”
Bảo bối Thanh An ngắt một chiếc lá, đặt lên miệng, sau đó thổi một đoạn “Lương tương vong” mà cô ấy đã sửa lại.
Diệp Phong cẩn thận nghe một lượt, biểu cảm trên mặt trở nên vô cùng cổ quái.
Anh ta ngạc nhiên mà khen ngợi bảo bối Thanh An: “Bà Bà chỉ mới nghe một lần đoạn nhạc Lưỡng tương vong’ này mà đã có thể thổi được như vậy, Bà Bà thực sự là có thiên phú dị bẩm, thực sự là làm cho người ta cảm thấy rất kính nể”
Bảo bối Thanh An thầm cảm thấy nực cười Với độ khó của bài này thì làm sao mà cô ấy mới nghe một lần đã biết được. Hơn nữa cô ấy còn rất dốt âm nhạc, lúc đầu khi anh Diệp.
Phong dạy cho cô ấy bản nhạc này, thì cô đã phải học rất lâu mới thuộc được.
Mà bản nhạc mới này cũng là cô nghiên cứu rất lâu mới có thể viết ra được.