Một Thai Ba Bảo: Con Thiên Tài Giúp Bố Cưa Đổ Mẹ

Chương 1788: Chương 1788: Thuốc để chết thanh thản




Bác Danh liền hiểu rồi.

“Thì ra là như thế”

Bác Danh bướng bỉnh nói: “Được thôi, không chữa thì không chữa vậy. Nhưng đó là điều con nói đó, đừng có quay đầu lại cầu xin bà là được”

Chiến Quốc Việt: “..”

Chiến Hàn Quân đứng lên lắc lắc nói: “Nếu bà đã đến rồi, vườn hoa Vô Ưu này liền để lại cho bà. Tôi cùng Quốc Việt đi về biệt thự Ngọc Bích”

Bác Danh nói: “Con đang là một bệnh nhân bệnh tình nguy kịch, đi đâu mà đi? Bà nói cho con biết, nếu con còn đi thêm vài bước, độc tính sẽ càng sâu, nói không chừng liền đi đời”

Chiến Quốc Việt Cuộc đối thoại của bà nội và bố đã thực sự là cấp tử cậu bé.

Nhưng Chiến Hàn Quân lại không để ý nói: “Bà thấy tôi giống người sợ chết không?”

Từ lúc Linh Trang vứt bỏ anh, trái tim của anh đã như tro tàn rồi.

Bác Danh nhìn Chiến Hàn Quân gật đầu: “Giống”

Chiến Hàn Quân đưa bà ấy một cái mắt xem thường.

“Nếu như bà có thuốc để chết thanh thản, làm phiền đưa cho tôi một ít” Chiến Hàn Quân nói.

Bác Danh nghĩ ngợi: “Có nha. Con muốn bao nhiêu bà sẽ đưa con bấy nhiêu”

Chiến Quốc Việt ngẩn người…

Chiến Hàn Quân nhìn Bác Danh không nói nên lời: “Bà không phải thần y sao? Con muốn bao nhiêu trong lòng bà không biết sao?”

Bác Danh nói: “Bà chỉ sợ con uống thuốc rồi đi lên trời. Sẽ hận bà”

Chiến Hàn Quân: “Tôi không có rảnh như vậy”

Bác Danh nói: “Được thôi, bà đưa cho con”

Bà ấy từ trong túi xách bên người lấy ra một lọ nhỏ bột phấn, đó là thuốc bào chế sinh vật giải độc. Bà ấy đưa cho Chiến Quốc Việt: “Đi đi, đi đưa bố con một đoạn”

Chiến Quốc Việt run rẩy cầm lấy, nhưng lại quay người đi vào trong bếp, sau đó bưng một ly nước ra đây.

Bác Danh nhìn Chiến Quốc Việt, tròng lòng đầy tò mò, bà ấy muốn mạng của Chiến Hàn Quân, Chiến Hàn Quân cũng một lòng muốn chết, trái tim của đứa trẻ này làm bằng sắt sao? Vậy mà không có một chút phản ứng gì?

Càng khoa trương hơn chính là đứa trẻ này còn thực sự phối hợp với bà ấy, đem dược thuốc “để chết thanh thản” cấp ra.

Chiến Quốc Việt lại đột nhiên cúi đầu uống hết ly nước, Bác Danh kinh hoảng nói: “Đó là thuốc lấy mạng, con cho rằng là đồ tốt gì sao, con cũng uống?”

Chiến Quốc Việt bình tĩnh đến đán “Bố có thể uống được, con càng có thể Cho dù là thuốc độc con cũng uống”

Bác Danh cạn lời.

“Bố nào con nấy”

Đều là những người can đảm điên cuồng.

“Đưa cho bố con uống đi”

Chiến Quốc Việt liền đưa cho Chiến Hàn Quân, nhưng Chiến Hàn Quân không có đưa tay ra nhận lấy.

Anh đã đoán được, ly thuốc này chính là thuốc để cứu anh.

Bác Danh hơi choáng váng, Chiến Hàn Quân quyết tâm muốn chết, vậy thì rất phiền phức rồi.

Bà ấy chỉ còn cách dùng đòn sát thủ: “Không uống thì thôi vậy. Con muốn chết, bà sẽ thành toàn cho con. Đến lúc đó Nghiêm Linh Trang này bị liệt trực tiếp đưa đến viện phúc lợi, mời hộ lý chăm sóc cô ấy. Con nói xem hộ lý có hay không ngược đãi cô iề lén dùng ống kim đâm cô ấy? Có điều cũng không sao cả, dù sao cô ấy không có trực giác, cho dù đem cô ấy đâm thành một lỗ thủng, cũng không cảm thấy đau”

Chiến Hàn Quân hô hấp dồn dập đứng lên “Bà nói cái gì? Linh Trang sao rồi?”

Bác Danh nhìn vẻ mặt đối với sự sống chết của bản thân mình không lo của Chiến Hàn Quân, nhưng lại bởi vì bệnh tình của Linh Trang sắc mặt lập tức lộ ra vẻ lo lắng, liền chế nhạo nói: “Con đi chết đi”

Chiến Hàn Quân đột nhiên điên cuồng rít gào lên: “Linh Trang của tôi có chuyện gì rồi?”

Giọng Bác Danh nghẹn ngào nói: “Nửa đêm chạy đến thành phố Vân Vũ để cứu bà và cứu con”

Sắc mặt Chiến Hàn Quân đơ ra một lúc!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.