Bảo bối Thanh An hoang mang không hiểu gì nhìn Thanh Hòa, bây giờ mỗi một câu nói của Thanh Hòa cũng đều mang theo ý nghĩa sâu xa. Bảo bối Thanh An cảm giác được Thanh Hòa giống như là một người đi du lịch, giống như cô ấy vậy, trên người đều là vết thương, nửa đời mệt mỏi.
“Thanh Hòa, hôm nay em nói chuyện thật là kỳ lạ mà.” Bảo bối Thanh An nói.
Thanh Hòa cười đến mức rực rỡ chói lóa, cũng không trả lời vấn đề của báo bối Thanh An, mà là giang rộng hai cánh tay ra chạy như bay về phía ruộng hoa hướng dương.
Cậu ôm lấy hoa hướng dương, hoa hướng dương bao quanh cậu.
Bảo bối Thanh An không thuyết phục được cậu, cho nên chỉ có thể rời đi Còn bản thân bảo bối Thanh An đi tìm một nơi ở gần ngưồn nước rồi lập tức bắt đầu bắt tay vào đào hầm.
Cô ấy dùng hòn đá thô ráp không ngừng nện lên trên chỗ bùn đất, cũng may là phần đất vô cùng tơi xốp, rất nhanh đã có thế nhìn thấy được hình dáng ban đầu.
Chẳng qua là đôi tay già nua của bảo bối Thanh An vẫn làm việc chậm như cũ, tiến độ vô cùng chậm chạp. Cũng đúng vào lúc này, đột nhiên có một đôi tay xinh đẹp khác với vào giữ lấy tay của cô ấy.
Bảo bối Thanh An kinh ngạc ngước mắt, lúc nhìn thấy Diệp Phong, bảo bối Thanh An kinh ngạc đến mức đờ người ra.
“Để tôi làm cho.” Giọng nói dịu dàng của Diệp Phong vang lên.
Bảo bối Thanh An vô cùng kinh ngạc: “Sao anh lại ở đây vậy?”
Diệp Phong giải thích: “Nhà họ Chiến đang tìm kiếm cô ở khắp nơi, cậu chủ nhà tôi nghĩ rằng là chúng ta mới tách nhau ra không lâu, cho nên mới phái tôi đi tìm cô. Quả nhiên là đúng như dự đoán, vậy mà gặp được cô ở chỗ này”
Bảo bối Thanh An nghe nói là bố đang đi tìm cô ấy, nháy mắt trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu, cũng bắt đầu xuất hiện sự mâu thuẫn.
Nhất định là do bố không yên lòng về cô ấy, cho nên mới có thể muốn tìm cô trở về.
Nhưng mà bây giờ dáng vẻ của cô như thế này, thật sự là không muốn về một chút nào.
“Nhà họ Chiến tìm tôi làm cái gì?” Bảo bối Thanh An hỏi.
Diệp Phong ngẩn người ra, nhớ tới lúc trước khi đi Quốc Việt có nói: “Diệp Phong, cậu đi tìm bà bà trở lại, nhớ là lợi dụng lý do Quan Minh Vũ và Oai Phong đang có tình trạng bệnh kỳ lạ vô cùng nghiêm trọng, xin bà ấy trở về giúp một tay. Nếu như bà ấy là một người có tấm lòng lương thiện, thì chắc chắn sẽ quay trở về.”
Diệp Phong nói: “Bệnh tình của anh trai Quan Minh Vũ và em gái Oai Phong của tôi đột nhiên trở nặng, muốn tới đây mời bà bà ra tay cứu chữa cho họ. Không biết là bà bà có bằng lòng giúp một tay hay không?”
Bảo bối Thanh An kinh ngạc nói: “Không phải là cổ độc của bọn họ đã bị tôi khống chế được rồi hay sao? Làm sao có thể lan rộng ra nhanh như vậy được?”
Diệp Phong âm thầm cảm thấy kinh hãi, y thuật của bà bà này vậy mà lại kỳ diệu như thế, ngay cả cổ độc của Quan Minh Vũ và Oai Phong cũng có thể khống chế được.
Bống trách nhà họ Chiến trăm phương ngàn kế muốn tìm cô ấy trở về, nếu như cô ấy có thể chữa khỏi bệnh cho Quan Minh Vũ và Oai Phong, vậy đây sẽ chính là tin vui của cả Thủ đô.
Trong lòng Diệp Phong càng thấy kiên định hơn với niềm tin muốn mời bảo bối Thanh An trở về.
Diệp Phong nói: “Cũng không biết có phải là cố độc đã biến dị hay không mà tình hình bây giờ lại trở nên nghiêm trọng hơn.”
Bảo bối Thanh An lo lắng cho Quan Minh Vũ và Oai Phong, trên mặt đều là vẻ lo lắng.
phải là bảo vật quý hiếm gì cả, mà có lẽ là một vật chứa đựng tình cảm gì đó, giống như là Lâm Đại Ngọc chôn hoa vậy.
Bảo bối Thanh An lấy hũ tro cốt ra, nhìn Diệp Phong cay đẳng cười nói: “Anh ở chỗ này cùng tôi tiễn đưa cô ấy đoạn đường cuối cùng”
Diệp Phong cũng không biết cô ấy ở đây là người hay vật, chẳng qua là nhìn thấy vẻ mặt vô cùng chăm chú của bảo bối Thanh An, thậm chí còn có chút đau buồn, lập tức cũng trở nên nghiêm túc hơn.
“Được” Diệp Phong đi tới trước mặt bảo bối Thanh An, đứng sóng vai với bảo bối Thanh An.