Một Thai Ba Bảo: Con Thiên Tài Giúp Bố Cưa Đổ Mẹ

Chương 1796: Chương 1796: Tính cách sẽ quyết định vận mệnh




Chiến Bá Minh cười lạnh: “Là tôi đã qua nhiều năm như vậy mà vẫn tự lừa mình dối người mà thôi.”

Chiến Bá Minh quay người, cô đơn mà rời đi Dư Thiên An ngã ngồi trên mặt đất, gào to khóc lớn.

“Ôi, sao lại biến thành như thế này chứ”

Ông cụ Niên nhìn về phía Dư Thiên An, trong lòng đau vô cùng.

Dư Sinh và Tú Hòa, Chu Mã, Dư Nhân đều vây xung quanh, gương mặt bọn họ đều ngưng trọng không nói lời nào.

Cuối cùng vẫn là Dư Nhân phá vỡ cái bầu không khí áp lực này.

“Cô à, ở trong triết học đã có câu nói, bảo là tính cách sẽ quyết định vận mệnh. Cô mệnh khổ, là chính là do tính cách cảu cô quyết định. Nói tóm lại là, cô rơi đến bước đường của ngày hôm nay, là do cô gieo gió gặt bão thôi”

Dư Thiên An trừng mắt nhìn Dư Nhân, nhưng mà lại không có cách nào phản bác được.

Tú Hòa cẩn thận từng tí một mà thay lời của Dư Thiên An nói: “Nhân, cô của con đã biết sai rồi. Con cũng đừng bỏ đá xuống giếng nữa”

Dư Nhân nhìn về phía Tú Hòa, gương mặt yêu kiều lộ ra một nụ cười lạnh tinh xảo: “Bà ấy đã biết sai rồi, vậy còn bà đã biết sai chưa hả?

Sắc mặt Tú Hòa trắng bệch: “Tôi..1ôi…tôi cũng biết sai rồi”

Dư Nhân nói: “Mấy ngày này, tất cả mọi người đều đem mũi nhọn chỉ vào yêu tinh hại người Dư Thiên An, đó là tội lỗi mà bà ta đáng phải nhận. Không ai có thể làm khó được bà, thì có phải bà tưởng rằng lỗi lâm của bà không quan trọng lắm không?”

Thân thể của Tú Hòa run như cái sàng.

“Nhân, tôi quả thật đã sai rồi, nhưng mà tôi cũng đều là nghe theo cô của cậu, bà ấy bảo tôi làm cái gì đó, tôi dám không làm à?”

Dư Nhân cười nói: “Lời này của bà, để đi lừa dối bố tôi đi. Tôi cũng không phải loại đầu óc không suy nghĩ, sẽ nghe theo lời bà nói.”

Tú Hòa trong lòng run sợ liếc mắt nhìn về phía Dư Sinh, mặt Dư Sinh đen cả lên, phẫn nộ trừng mắt với Dư Nhân.

Tú Hòa âm thầm thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Dư Sinh hẳn là sẽ tức giận vì việc Dư Nhân không có lớn có nhỏ với ông ta nhỉ.

Dư Nhân không nói lời nào mà nhìn về phía Dư Sinh: “Nhìn con làm gì cơ chứ? Con cũng đâu có nói sai gì đâu. Tú Hòa nói cái gì, thì bố liền tin cái đó. Bao nhiêu năm như vậy rồi mà cũng vẫn như thế à?”

Dư Sinh năm chặt nắm đấm. Ánh mắt phẫn nộ chuyển đến trên người Tú Hòa. “Tú Hòa, gan cô cũng to lắm mới dám xúi giục chị tôi sử dụng thuốc ái tình cho Hàn Quân. Thật là đáng chết mà”

Tú Hòa lần đầu tiên nhìn thấy Dư Sinh lộ ra cái biểu tình hung ác như vậy đối với bà ta, sợ tới mức toàn thân run lên, ngã ngồi trên mặt đất.

“Em không có, ông chủ. Là chị gái để cho em làm như thế đấy chứ…”

Dư Sinh kiềm nén lại sự nổi giận ở trong lòng, nói: “Cô cũng đừng nghĩ trong lòng bản thân có chút may mắn, giờ phút này tôi sẽ không làm khó cô, không phải là bởi vì tôi nhớ kỹ tình cũ xưa với cô. Mà là ởi vì tôi biết đây là đang ở biệt thự Ngọc Bích, cô phạm sai lâm, thì nên để cho người của nhà họ Chiến trừng phạt cô.

Tú Hòa có chút sợ hãi thở ra một hơi.

Bà ta cả đời này đều ở lại Chu Anh Huy, chưa từng gặp qua mấy người ở Chu Anh Huy ngoài những người này. Mà gặp mặt được những con người bên ngoài thế giới kia, như là Nghiêm Linh Trang và bà Thiên An thì đều lưu lại cho bà ta một cái tính cách nhu nhược yếu đuối Thế nên bà ta mới tình nguyện để cho Dư Sinh đem bà ta giao cho đám người ở bên ngoài kia trừng phạt bà ta. Bởi vì, bà ta tin tưởng vững chắc là, con người của nhà họ Chiến có tính lương thiện. Sẽ không làm khó được bà ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.