Một Thai Ba Bảo: Con Thiên Tài Giúp Bố Cưa Đổ Mẹ

Chương 900: Chương 900: Tôi muốn sinh đứa bé ra




Chiến Hàn Quân đi tới tủ lạnh tìm cho cô một gói men lợi khuẩn, ngâm vào một cốc nước ấm rồi đưa đến trước mặt cô.

“Uống đi.”

Nghiêm Linh Trang uống men vi sinh, vẻ mặt hối lỗi nói: “Xin lỗi anh Quân, anh cử động không tiện, mà tôi lại còn gây thêm phiên phức cho anh.”

Khuôn mặt Chiến Hàn Quân đầy hắc tuyến, cứng rắn nói: “Không sao”

Nghiêm Linh Trang lại càng tỏ ra thành kính hơn: “Một người có tay chân đây đủ như tôi lại để một người tay chân không lành lặn như anh phục vụ cho mình, khiển tôi cảm thầy vô cùng có lỗi”

Chiến Hàn Quân: “.. “

“Đôi tay của tôi rất tốt” Anh tức giận nói.

Nghiêm Linh Trang nghe thấy tiếng nghiễn răng của anh, mới nhận ra rằng mình đã nói sai rồi: “Ý của tôi không phải như vậy, tôi chỉ muốn nói là chân của anh không tiện “

Khuôn mặt của Chiến Hàn Quân đông cứng lại.

Còn có gì đau đớn hơn khi bị người mình yêu đâm vào chỗ đau?

Nghiêm Linh Trang im lặng, âm thâm cắn đầu lưỡi của mình.

Cô bị căng thẳng thì sẽ nói bậy sao?

Sau khi ăn sáng xong, người giúp việc đi vào dọn dẹp bát đĩa.

Do ăn quá no nên Nghiêm Linh Trang hơi lười vận động.

Chiến Hàn Quân cũng ngôi tại chỗ, yên lặng nhìn về phía cô.

“Cô đang mang thai.” Anh thông báo.

Hàng lông mi dài của Nghiêm Linh Trang khẽ run lên.

Cô biết mà.

Chiến Hàn Quân bỗng nhiên dùng giọng điệu nghiêm túc như vậy để thảo luận vấn đề này với cô khiến cô lập tức cảm thấy có chút lo lắng.

“Đứa bé này…”

Cô đột ngột ngắt lời anh: “Có lẽ đứa bé này không phải là con của anh”

Cô thực sự rất sợ hãi, sợ anh sẽ nhẫn tâm yêu cầu cô bỏ đứa bé.

Chiến Hàn Quân khẽ giật mình: “Cô cũng đã nói chỉ là có thể thôi mà”

Nghiêm Linh Trang nhướng mi, khuôn mặt nhỏ xinh lộ ra vẻ vô cùng kiên định: “Tôi muốn sinh đứa bé ra.”

“Tại sao?” Chiến Hàn Quân có chút khó hiểu.

Cô đã có ba đứa con đáng yêu rồi, chuyện mang thai lại vất vả như vậy, tại sao cô vẫn có thể cam tâm chịu đựng?

Nghiêm Linh Trang nói: “Tôi thích trẻ con.”

Đồ ngốc, bởi vì đứa bé này là con của anh.

Bàn tay đang nắm chặt của Chiến Hàn Quân hơi buông lỏng, mô hôi túa ra làm ướt lòng bàn tay.

Mặc dù trong lòng anh đã đưa ra quyết định sẽ giữ đứa bé này, nhưng nếu như cô không muốn thì anh vẫn sẽ tôn trọng ý kiến của cô.

Vậy mà cô lại lựa chọn giữ lại đứa bé. Điều này khiến anh cảm thấy rất vui.

Chiến Hàn Quân nói: “Nếu đã như vậy thì cô hãy sống ở đây đi. Chờ sau khi đứa trẻ ra đời, tôi sẽ làm xét nghiệm quan hệ bố con với đứa bé.

Nếu đó là con của tôi thì tôi sẽ bồi thường cho cô.”

Nghiêm Linh Trang căn môi, đôi mắt dâng lên nước mắt.

Chết tiệt, thật là một sự sỉ nhục.

Chiến Hàn Quân không dám nói tiếp nữa, anh hiểu lầm cô như thế này, trái tim của anh cũng giống như bị dao cắt.

Nghiêm Linh Trang phản đối: “Tôi sẽ không sống ở đây. Nhà họ Nghiêm chúng tôi vẫn cần có tôi: Chiến Hàn Quân cau mày: “Bây giờ cô đang mang thai, nên chăm sóc thân thể thật tốt. Bảo vệ con của tôi thật tốt”

Giọng điệu độc đoán, không cho phép từ chối.

Nghiêm Linh Trang vỗ bàn đứng dậy: “Tôi đã nói rồi. Có thể đứa bé này không phải là con của anh. Mà như anh nói, cho dù đứa bé có là con của anh, thì cũng không thể vì đứa bé mà coi thường tương lai của hàng trăm nhân viên của nhà họ Nghiêm chúng tôi. Anh Quân, chuyện mà anh phải làm lúc này chính là làm điều thiện và tích đức cho con trai của mình”

Chiến Hàn Quân nhìn khí thế hừng hực của Nghiêm Linh Trang, tính nết của cô nhóc này càng ngày càng lớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.