Nhìn biểu cảm như ăn phải ruồi của người nhà họ Dư, ông cụ Nghiêm càng chơi hăng hơn: “Nếu đến cũng đã đến rồi vậy lát nữa giúp tôi kiểm tra xem, xem chúng tôi tìm cho bé Quốc một người ba mới như thế nào?”
Ông cụ Niên tức giận: “Ông cứ lừa tiếp đi.
Trên đời này có mấy người có điều kiện hơn Dư Nhân nhà chúng tôi chứ. Tôi hôm nay cứ không đi, xem ông có thể tìm cho Tranh Ngọc một đứa con rể tài như thế nào”
Nói xong ông cụ Niên sải bước nhanh vào trong.
Bên trong dưới sự chào hỏi hài hước của Nghiêm Trực, khách mời đều cảm thấy như trở về nhà.
Thấy hai nhà Dư Chiến trước sau đi vào, trong mắt Nghiêm Mặc Hàn hiện lên mộ cười xấu xa. Anh đột nhiên kéo đồng bọn của mình là Phương Tuấn Ngọc, ôm vai nói nhỏ: “Ngọc, giúp tôi một việc. Thấy người đàn ông hình người dạng chó ở của không? Đó là bố ruột của bé Quốc. Lát nữa cậu đi qua theo đuổi chị tôi, tức chết tên Dư Nhân đó.”
Phương Tuấn Ngọc gỡ chân chó trên vai xuống nói: “Tôi bây giờ đã là người có gia đình, phải chú ý. Còn nữa không được gọi tôi là Ngọc, phải gọi anh Phương…”
Nghiêm Mặc Hàn trừng mắt nhìn anh ta.
Nghiêm Mặc Hàn vuốt mông ngựa nói “Nhìn khắp thành phố Phong Châu, trong tất cả thế gia công tử chỉ có cậu cao phú soái mới có thể so sánh với Dư Nhân, cậu theo đuổi chị tôi, Dư Nhân đó mới có cảm giác khủng hoảng”
Phương Tuấn Ngọc tự luyến nói: “Chứ sao, tôi là người có sức hấp dẫn nhất trong đám độc thân ở thành phố Phong Châu” Đột nhiên nghĩ tới gì đó, lại sa sầm mặt lại: “Tôi theo đuổi chị cậu, lỡ như cô ấy thích tôi thì làm sao?”
Nghiêm Mặc Hàn hiên ngang nói: “Nếu cậu có thể tu thành chính quả với chị tôi, toàn bộ tài sản của nhà họ Nghiêm sẽ thuộc về cậu. Sao?”
Môi Phương Tuấn Ngọc giật giật.
Cuối cùng lắc đầu: “Kiểu người lễ nghĩa, hiền lương như chị cậu không thích hợp với tôi.
“Vậy cậu thích kiểu người phụ nữ như thế nào?”
“Tôi vẫn thích ớt nhỏ đanh đá hơn”
Nghiêm Mặc Hàn nhổ một ngụm nước miếng: “Thô tục không chịu được”
Phương Tuấn Ngọc đưa tay về phía Nghiêm Mặc Hàn Nghiêm Mặc Hàn cau mày: “Ý gì vậy?”
Phương Tuấn Ngọc tâm trạng không tốt nói: “Trả thù”
Nghiêm Mặc Hàn hất tay ra tức giận nói: “Chúng ta tình như anh em, cậu vậy mà lại trả thù tôi?”
Phương Tuấn Ngọc trừng anh ta bất lực: “Cậu kêu tôi theo đuổi chị cậu, đã suy nghĩ cho tôi chưa? Tôi keo vắt cổ chày ra nước, cậu nỡ gả chị cậu cho tôi sao?”
Nghiêm Mặc Hàn sáng mắt lên: “Hoa tươi, xe sang, nhà? Cậu cứ tùy ý tặng, trở về tôi liền trả lại cho cậu. Muốn như thế nào thì như thế đó?
Phương Tuấn Ngọc hình như gật gật đầu.
Không lâu sau, Tranh Ngọc ôm bé Quốc ra khách theo lời mời của mọi người.
Khách mời đều tặng quà đã chuẩn bị cho Tranh Ngọc, Tranh Ngọc dịu dàng như bách hợp, vô cùng đoan trang, hiền thục cảm ơn mỗi người.
Dư Nhân cầm ly rượu, vừa uống vừa nhìn Tranh Ngọc ở phía xa. Tranh Ngọc hôm nay chú ý ăn mặc, không có vẻ đẹp chấn áp bốn phương của Linh Trang, vẻ đẹp của Tranh Ngọc càng rõ hơn.