Chiến Hàn Quân nhìn khuôn mặt tươi non của vợ mình, đột nhiên tâm trạng trở nên có hơi ủ dột.
Anh đi đâu tìm mà tìm được cây cải trắng ăn nói nhanh nhảu này vậy chứ? Vả lại cây cải trắng này còn nóng tính, ăn hiếp anh cực kỳ.
Chiến Hàn Quân không hiểu sao lại sinh ra một loại tự ti, lúng túng hỏi: “Năm xưa em nhìn trúng anh ở điểm nào?”
Nghiêm Linh Trang cười nói: “Từ nhỏ đến lớn chưa có chàng trai nào thích em, khó được anh lại thích em nên em liền ôm lấy anh không buông luôn.”
Chiến Hàn Quân: ”..”
Anh dùng ánh mắt nghỉ ngờ nhìn cô từ trên xuống dưới, con nhóc này rõ ràng có một khuôn mặt có thể khiến bất cứ tên đàn ông nào nhìn qua một lần liền muốn phạm tội, sao lại không có đàn ông thích được chứ?
Chiến Hàn Quân trái lương tâm nói: “Tuy em rất xinh đẹp, nhưng tính cách lại quá nóng nảy, không có chàng trai nào thích cũng là chuyện bình thường. Nhưng em yên tâm, em gả cho anh rồi thì tất nhiên anh sẽ thương yêu em thật tốt”
Tuy Nghiêm Linh Trang cũng cảm thấy tính cách mình trước nay không được con trai yêu thích, nhưng lời này được nói ra từ miệng Chiến Hàn Quân thì cô lại thấy giá trị của mình cứ như đã rớt xuống thành rau cải đầy chợ vậy.
Vì vậy liền lập tức phẫn nộ bất bình nói: “Ai nói em không có người thích? Lúc Điền Cốc Nông tỏ tình với em thì anh ta nói đã thích em từ thời còn ở truồng rồi”
Chiến Hàn Quân bị da mặt dày của cô đánh cho ngoài khét trong chín.
“Nội tiết tố của anh ta có phải tiết sớm quá rồi không vậy?”
Nghiêm Linh Trang he he cười lên.
Chiến Hàn Quân đột nhiên đứng dậy đi thẳng vào phòng bếp.
“Anh muốn làm gì?” Nghiêm Linh Trang hỏi.
“Anh muốn mài dao.” Chiến Hàn Quân căn răng, “Nấu tên họ Điền kia còn dám tìm tới cửa nữa, anh sẽ thiến anh ta.”
Nghiêm Linh Trang cười ngặt nghẽo kéo Chiến Hàn Quân lại.
Cô cười hì hì nói: “Cái bệnh ghen tuông này của anh có thể sửa không vậy hả? Năm em mười tuổi đã bị anh dụ chạy rồi, anh cứ luôn canh chừng động vật giống đực tới gần em. Đừng nói con trai, cho dù là một con ruồi đực cũng không được lại gân em, anh nào có tình địch gì. Vừa nấy em chỉ đùa với anh thôi”
Chiến Hàn Quân: “..”
Anh nửa tin nửa ngờ mà nhìn Nghiêm Linh Trang, anh thật sự không thể tin nổi vào lúc anh vừa trưởng thành thì đã đi trêu chọc một đứa nhỏ?
Nghiêm Linh Trang xúc động nói: “Đời này chuyện may mắn nhất của em chính là gặp được anh…anh Quân. Bởi vì anh, em liền không giống như những cô gái khác phải nếm trải mùi vị đau khổ của tình yêu”
Ở trong mắt cô, tất cả những tổn thương mà anh đem đến cho cô đều không đáng sợ, bởi vì đó đều là tình yêu.
Chiến Hàn Quân cười tươi rói!
Phải may mắn tới mức nào, anh lại là người đàn ông duy nhất Nghiêm Linh Trang yêu!
Anh ôm lấy khuôn mặt tỉnh xảo như ngọc tạc của cô: “Mười tuổi bắt em đến bên cạnh anh, anh nghĩ đây nhất định là quyết định đúng đắn nhất đời này của anh”
Bốp bốp bốp!
Thanh An ngồi trên bậc thềm không ngừng võ tay.
Thanh An nói: “Bố, mẹ, cuối cùng con cũng hiểu cái tính cách yêu sớm này của con là giống ai rồi”
“Giống ai hả?” Nghiêm Linh Trang và Chiến Hàn Quân không hẹn mà cùng nhìn về hướng Thanh An.