Một Thai Ba Bảo: Con Thiên Tài Giúp Bố Cưa Đổ Mẹ

Chương 1388: Chương 1388: Vấn đề khác






Bé Tùng giải thích gấp: “Đó là bởi vì em không muốn bọn họ chất vấn em những vấn đề khác…”

“Vấn đề gì?” Chiến Quốc Việt ép nói.

Bé Tùng nhìn thấy trong mắt Chiến Quốc Việt có sự uy hiếp mạnh mẽ như vậy, lập tức hiểu ra: “Anh muốn giở trò với em?”

Sự uy hiếp trong mắt Chiến Quốc Việt nhạt đi, trâm mặc không nói nữa.

Lúc này, trong hiệu thuốc, nhân viên cầm hộp que thử thai đưa cho Tranh Ngọc.

Chiến Quốc Việt và Bé Tùng thấy thứ gì đó xa lạ kia, thì hai người hai mặt nhìn nhau.

“Đó là gì?” Bé Tùng hỏi.

Chiến Quốc Việt lôi Bé Tùng đi vào bên trong.

Lúc này nhân viên vừa căn dặn Tranh Ngọc: “Sử dụng tốt nhất là buổi sáng. Như vậy hiệu quả sẽ rõ ràng nhất.”

Hai người hiếu kỳ thì hai đứa bé càng hiếu kỳ hơn, thần giao cách cảm đồng thời trông ngóng nhìn sang.

Khi bọn cậu thấy hộp que thử thai của Tranh Ngọc, hai đứa bé đều há hốc mồm.



Bé Tùng im lặng “Không phải anh là hy vọng có rất nhiều em trai sao? Như vậy có thể hợp thành đội bóng…”

Chiến Quốc Việt ngước mắt lạnh như băng nhìn cậu: “Làm sao em biết suy nghĩ của anh?”

Nếu Bé Tùng không muốn nhận bọn họ, vậy cậu cũng không cần phải coi Bé Tùng là em trai mà đi đâu cũng để lại chút tình cảm.

Bé Tùng ngẩn ngơ, lúc ý thức được Chiến Quốc Việt gậy ông đập lưng ông, cậu bỗng nhiên tức giận: “Chiến Quốc Việt, anh biết rố còn hỏi”

Khi hai anh em rơi vào cục diện lạnh như băng, thì thấy Tranh Ngọc cầm hai que thử thai đỏ tươi bước ra từ nhà vệ sinh của hiệu thuốc.

“Em gái, đi thôi Linh Trang và Tranh Ngọc bước vội vã đến hiệu thuốc, đi tới góc đường tĩnh lặng, Linh Trang giậm chân, vội vàng dò hỏi: “Chị cả, kết quả thế nào?”

Sắc mặt Tranh Ngọc hoang vu, giọng nói hơi mờ ảo: “Em gái, em đoán trúng”

Thân thể Linh Trang run rẩy.

Trong nháy mắt, đại não hơi trống rỗng, Nếu là chuyện của cô, cô tất nhiên có thể quả quyết quyết định. Nhưng là đây chuyện của chị cả, làm bất kỳ quyết định gì, cô cũng phải tôn trọng chị “Chị cả, chị nghĩ như thế nào?” Giọng nói Linh Trang hơi run rẩy.

Tranh Ngọc nhìn bầu trời mênh mông, ánh mắt trở nên hư vô: “Chị không biết”

Linh Trang ngây người. Gặp phải chuyện như vậy, nhưng phàm là người phụ nữ cứng rắn nào, đều sẽ không giữ lại đứa bé đại biểu cho sự sỉ nhục này.

Nhưng chị cả lại do dự, vậy đã nói trong lòng chị cả không nỡ bỏ đứa bé này.

Linh Trang nắm tay Tranh Ngọc, sắc bén nói: “Chị cả, đứa bé này, chị bỏ, em ủng hộ chị. Chị muốn giữ lại, em cũng tôn trọng chị.

Nhưng dù sao đứa bé này cũng là huyết mạch của nhà họ Dư, lấy gia thế bối cảnh của nhà họ Dư, nếu bọn họ biết sự tồn tại của đứa bé này thì tất nhiên sẽ muốn cướp lại. Mà chị sẽ phải chuẩn bị tâm lý nghênh tiếp gian khó.”

Tranh Ngọc lại lắc đầu: “Không phải, Linh Trang. Chị không phải em. Chị không lý trí như em, không kiên cường như em, càng không gan dạ sáng suốt đi đối đầu với Mạt Thế như em”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.