Linh Trang tự dùng tay vỗ trán: “Ông nội ơi, cháu đã xin phép lấy việc nằm quyền nhà họ Dư, đây là quyền của nhà họ Chiến cháu sẽ không giành lấy”
Ông cụ Chiến nói: “Linh Trang, cháu thật bất công, cháu chỉ lấy của nhà họ Dự, lại không lấy của ông nội. Đây là đạo lý gì?
Linh Trang: “..
Ông cụ Chiến lại nói tiếp: “Nói sao thì ông nội cũng đã lớn tuổi như vậy, cháu lại nhãn tâm để ông làm lụng vất vả không được nghỉ ngơi sao?”
Linh Trang không thể thay đổi được ý của ông nội, chỉ có thể nhận lấy.
Dư Thiên An nói: “Hai người lớn hai người thật hơi quá đáng, hai người chính là bắt nạt Linh Trang đơn thuần nhà con”
Ông cụ Chiến với Ông cụ Dư thực hiện được mưu kế, cười haha mà đứng lên.
Ông cụ Dư nói: “Ôi, hôm nay mặt trời mọc đãng tây hay sao vậy? Thiên An, sợ là con nằm mơ cũng không nghĩ đến có một ngày sẽ đau lòng thương tiếc cho Linh Trang? Như thế thì cũng có thể thấy được, quyết định của chúng ta là không sai.”
Dư Thiên An liền rơi vào trầm tư.
Đúng vậy, từ trước đến giờ bà căm tức.
Linh Trang biết bao nhiêu, hiện tại thì còn có nhiều tâm trạng yêu thương Linh Trang.
“Hàn Quân đâu?” Dư Thiên An tò mò hỏi Linh Trang.
Trong lòng ngầm thấy có gì đó sai, hôm nay nếu là có Hàn Quân ở bên cạnh Linh Trang, thì gian kế của hai ông cụ không thể nào thực hiện được.
Ông cụ Chiến nói: “Vẫn chưa có xuống đây đâu: Linh Trang khuôn mặt đỏ lên, bưng lấy hai khay chạy nhanh vào phía bên trong Ông cụ Chiến nói: “Được rồi, được rồi, tất cả giải tán hết đi”
Chiến Hàn Quân mặc quần áo, mang dép lê liền xuống lầu dưới.
Linh Trang nhẹ nhàng ngôi trên chiếc sô pha màu xám tro, màu lam của chiếc váy càng làm tôn lên nhan sắc. Thật đúng giống như thay cho tất cả đồ vật trong nhà, tựa như ngôi sao vừa to vừa sáng lộng lầy.
Chỉ là hai tay cô chống má lộ ra biểu cảm phiền não nhìn trừng trừng vào cái khay bằng ngọc trên bàn trà.
Chiến Hàn Quân ngồi xuống sát bên, đem cô tựa vào lòng ngực mình, dịu dàng hỏi: “Làm Sao vậy”
Linh Trang dùng căm chỉ chỉ về hướng hai khay bằng ngọc trên bàn trà. Rầu rĩ nói: “Mới sáng sớm đã nhận được hai phần quà tặng quan trọng.”
Chiến Hàn Quân cười nói lhận được quà tặng không phải là nên vui vẻ sao?”
Linh Trang nâng đôi mắt đen sáng ngăn ngắn nước, đáng thương mà nhìn vào Chiến Hàn Quân nói: “Chồng ơi, em bị ông nội và ông ngoại ngấm ngầm mưu tính”
Chiến Hàn Quân lúc này mới hiểu hai phần quà tặng thực sự không tầm thường. Một bên vừa an ủi Linh Trang: “Đừng khóc, đừng khóc, ông trời có sập xuống thì cũng có chồng chống đỡ giúp em mà”
Một bên thì dùng tay rút chiếc khăn voan trùm trên chiếc khay bãng ngọc.
Nhìn thấy viên ngọc màu ngọc bích, sắc mặt Chiến Hàn Quân tràn đầy vẻ lo lắng. Trên viên ngọc là hình vẽ của một động vật và dĩ nhiên đó là hình của con trăn.
Chiến Hàn Quân lại chuyển ánh mắt đến miếng vải đen kia, trong đầu nhớ tới thầy ở núi Châu Phong, nơi anh luyện võ cũng có Đồ. Ấn Tôn Hạng.
Nhớ tới thầy biểu diễn võ thuật bí hiểm Chiến Hàn Quân lòng càng khó hiểu.
Ðem viên ngọc bỏ xuống, Chiến Hàn Quân lại kéo cái khăn trên khay ngọc thứ hai.
Sau đó là lộ ra cái cây gậy được điêu khắc không khác như lệnh bài.
Linh Trang lẩm bẩm nói: “Đây là hai vật nắm quyền, xem ra đã có từ nhiều thời đại trước, hay thật sự là báu vật của tổ tiên”
Chiến Hàn Quân cũng muốn để cho Linh Trang sẽ buồn vì cuộc sống. Liền miễn cưỡng nói: “Đây là hai người chỉ tùy ý tìm một khối ngọc điêu khắc thành những hình ảnh lộn xộn.
Liền lừa em nói là vậy cổ từ xưa truyền lại thôi”
Linh Trang xấu hổ đỏ mặt nói: “Em ở trong mắt hai người họ có phải là ngốc nghếch lắm không?”
Chiến Hàn Quân cầm hai vật quý đứng dậy bỏ vào trong túi vải nói: “Hai người họ thâm sâu và nham hiểm lắm, biết rõ đem cái này đưa cho anh thì anh sẽ trực tiếp từ chối.
Cho nên liền đi đường tắt, chuyến cho người không biết cách từ chối như em. Mà chuyện của em, thì chồng đây cũng sẽ không thể ngồi không mà làm ngơ được”