Một Thai Ba Bảo: Con Thiên Tài Giúp Bố Cưa Đổ Mẹ

Chương 1274: Chương 1274: Ý định ra tay




Dư Sinh tức giận đến vò đầu bứt tóc, chàng trai này sắp chết đến nơi rồi mà lại bình tĩnh như vậy, thật muốn nghỉ ngờ rãng cậu ta có phải là một vị thần nào đó từ trên trời giáng xuống hay không, mà lại có thể điên cuồng như vậy.

“Ai da, nhát gan đúng không? Nếu cậu đã sợ cô ấy bị dọa sợ thì một lát nữa cậu bị lột da đừng có hét lên nhé.”

Dư Sinh xua tay, đám hộ vệ sau lập tức bao vây đám người Chiến Hàn Quân.

Quan Minh Vũ lao đến trước mặt Chiến Hàn Quân với tốc độ nhanh như chớp, bảo vệ chủ nhân phía sau anh ta.

Dư Sinh sửng sốt: “Là một người được huấn luyện sao?”

Đôi mắt ông ta trầm xuống: “Ra tay đi, tóm lấy tất cả bọn họ cho ta, ta phải thẩm vấn họ cho rõ ràng mới được.”

Những tên hộ vệ này ở trại nhà họ Dư có thể là để không để người khác dễ dàng chú ý đến nên đã cố ý chọn những người trẻ tuổi và thân thủ nhanh nhẹn.

Một mình Quan Minh Vũ đã có thể đánh bại tất cả bọn họ.

Dư Sinh cau mày rồi mảng đứa con trai bất hiếu của mình: “Dư Nhân, cái thẳng ngu này, không phải nói là sáu người khách du lịch, một người mù, một người bệnh, hai người nhát gan, hai người đàn ông còn lại hữu dụng hơn một chút, cũng bị những đồng đội vô dụng làm ảnh hưởng sao? Người ta đã kéo một hàng đến đây rồi, mau, gọi thằng nhóc đó lại đây, bảo nó đến giải quyết cái đám phiền phức này đi. “

Dư Tiền vô cùng kinh ngạc.

“Ông chủ, nếu chỉ vì một chuyện nhỏ như: vậy mà bảo tôi đi quấy rầy Xuân Thu đại mộng của cậu chủ, thì tôi sẽ bị cậu chủ dùng gậy đánh đến chết mất” Dư Tiền khổ sở nói Dư Sinh trở nên cáu kỉnh khi nghe bốn chữ “Xuân thu đại mộng”, con trai của ông ta, kể từ khi đi làm nhiệm vụ 3 năm trước, thì đã bắt đầu trở nên sa đọa.

Dư Sinh bất ngờ nói: “Cậu ngốc à, không biết nói khoa trương hơn một chút sao?

Cậu… cậu nói với nó răng võ công của hai người này vô cùng lợi hại, chỉ dùng một chiêu thôi đã đánh bại ông đây rồi.”

Dư Tiền có chút choáng váng.

Những lời này nghe thật giả dối… Võ công của sư phụ, vốn xuất thân là một ông tổ của sư tông, năm đó một mình ông ta đã vượt qua quân hỏa tuyến, hiên ngang xông pha đánh tan vạn quân.

Võ công của ông ta gần như đã đạt đến cảnh giới cao nhất rồi.

“Còn đứng ngây ra đó làm gì? Cút đi đi chứ” Dư Sinh tức giận nói.

Dư Tiền không dám đứng lại đó nữa nên vội vàng đi gọi Dư Nhân đến.

Dư Sinh nhìn một đám người vô dụng trên mặt đất, không thể chịu được được nữa.

“Bình thường bảo bọn ngươi luyện tập nhiều hơn một chút, bọn mày liền đầu cơ trục lợi.

Giờ thì tốt rồi, bị người ta đánh bại rồi đúng không?

“Ông chủ, võ công của hẳn ta thực sự rất lợi hại. Ngay cả cậu chủ cũng chưa chắc có thể đánh lại được hắn.”

“Đi đi đi, ngươi nghĩ ta mù sao. Chút võ công đó của cậu ta mà có thể so với cậu chủ sao?”

Dư Sinh đứng một hồi, có chút buồn ngủ, liền hạ lệnh cho thuộc hạ: “Đi mang ghế tựa của ta ra đây đi. Hôm nay ta canh giữ ở cửa, chờ Dư Nhân thu dọn đống hỗn độn này”

Sau khi đám thuộc hạ mang ghế tựa vào cho ông ta, ông ta thực sự chặn ở cửa của tứ hợp viện.

Anh Nguyệt thấp giọng hỏi Chiến Hàn Quân: “Anh trai ơi, bây giờ chúng ta phải làm gì đây?

Chiến Hàn Quân cao giọng nói: “Bọn họ đã nhiệt tình khách khí như vậy, thì chúng ta cứ ở lại đây đi”

Dư Sinh bị tâm lý lạc quan và tự nhiên của anh làm cho tức nghẹn, thuận theo những lời Chiến Hàn Quân, ông ta nói bóng gió: “Đúng, đúng, đúng rồi, ở lại đây đi, tối nay sẽ có tiết mục biểu diễn giết heo, các cô.

các cậu có thể đón xem đấy”

Nếu ai đó muốn so đo độ độc miệng với Chiến Hàn Quân, vậy ắt phải chán sống muốn tự tìm đường chết rồi.

Chiến Hàn Quân trả lời: “Chắc hẳn trong núi này có rất nhiều heo, với nhiều giống khác nhau, không biết loại nào ngon nhất nhỉ?”

Dư Sinh phun hết trà trong miệng ra Chiến Hàn Quân hung hăng trừng mắt nhìn ông ta: “Thẵng nhóc này, cậu cũng điên cưồng nhỉ”

Chiến Hàn Quân nói: “Cảm ơn lời khen của ông”

Chiến Hàn Quân bình tĩnh, ung dung mà cãi lộn với Dư Sinh mấy hiệp, còn Linh Trang thì sợ đến nỗi toát cả mồ hôi lạnh

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.