Bệnh tình của Linh Trang, không có chút chuyển biến tốt nào.
Mà sợi dây tình cảm của Linh Trang và Chiến Hàn Quân, càng lúc càng yếu đuối không chịu nổi.
Ám Đế của Chiến Hàn Quân mạnh mẽ như vậy, đối với bất cứ chuyện gì đều có thể tự tin bày mưu tính kế, nhưng bây giờ, anh cũng cảm thấy bất lực và bàng hoàng.
Tứ Hợp Viện đối diện, có một đôi vợ chồng à ở đó.
Ông lão có chút tàn tật, cả ngày ngồi trên xe lăn. Bà cụ mỗi ngày đều đẩy chồng của mình đi ra ngoài tản bộ, bọn họ đi qua một cây cầu, con phố, mưa gió làm bạn, chuyện trò vui vẻ.
Chiến Hàn Quân bỗng nhiên có chút không hiểu thế giới nội tâm của Linh Trang. Anh chậm rãi đi tới trước mặt Linh Trang, chầm chậm vươn †ay sờ vào mặt của Linh Trang.
Anh muốn vuốt ve gương mặt cô, nhưng lại sợ sự kích động phản kháng của Linh Trang. Lúc Linh Trang ngoái đầu nhìn lại nhìn anh, tay của anh nhanh chóng dừng lại giữa không trung.
“Linh Trang, muốn đi ra ngoài dạo sao?” Anh hỏi cô.
Linh Trang không có phản ứng.
Nếu như không phải là việc đặc biệt khiến cô phản kháng, cô sẽ thay thế bằng sự trầm mặc.
Chiến Hàn Quân lấy ra một cái áo gió rộng thùng thình từ trong tủ quần áo, giúp Linh Trang mặc vào. Sau đó ôm Linh Trang đi ra ngoài Khí trời tháng tư, ấm áp nhưng cũng se lạnh.
Nhưng mà buổi chiều ánh mặt trời cũng ấm áp, hai tay Linh Trang ôm lấy cổ của Chiến Hàn Quân, thoải mái đem đầu đặt lên bờ vai rộng lớn của anh.
Cô có chút mềm nhũn, cơ thể đứng thẳng trong một thời gian dài đối với cô mà nói là một cực hình.
Chiến Hàn Quân chưa bao giờ cảm thấy đây là Linh Trang cần anh, ÿ lại anh. Chỉ cảm thấy đây là do cơ thể Linh Trang yếu ớt mà thôi.
Chiến Hàn Quân ôm Linh Trang đi ra cửa đình viện. Đối diện, trong Tứ Hợp Viện bên kia đường, đôi vợ chồng già đó ngồi trước bàn đá thoải mái nói chuyện phiếm.
‘Vợ chồng già thấy Chiến Hàn Quân, lập tức tươi cười vẫy tay gọi: “Chàng trai, có thể nể mặt qua đây uống ly trà không?”
‘Vợ chồng già đại khái cũng không biết, một đời trong sạch quý giá của bọn họ, vì sao khi nhìn đến Chiến Hàn Quân, lại dùng hai chữ “nể mặt”.
Trực giác nói cho bọn họ biết, khí chất kiêu ngạo trên người anh cho thấy thân phận của anh rất phi phàm.
Chiến Hàn Quân dịu dàng hỏi ý kiến của Linh nh Trang, ông bà mời em uống trà, em đi Linh Trang len lén liếc mắt ông bà, tâm đề phòng rất nặng. Bà cụ đứng lên, đi đến chồ Linh Trang, “Đứa nhỏ này làm sao vậy?” Bà cụ hòa ái dễ gần hỏi Chiến Hàn Quân nhìn Linh Trang, thấy cô có chút ngượng ngùng, mặt mày nhuộm ý cười, cưng chiều vô biên nói: “Không có việc gì, rất nhanh thì sẽ khỏe”
Bà cụ nói: “Ôm vào nào, tôi xem cho cô một chút. Tôi là bác sĩ”
Chiến Hàn Quân ôm Linh Trang đi vào, đặt Linh Trang trên đùi, bà cụ liền tháo chiếc mũ áo gió cho cô ấy, thấy một gương mặt vô cùng thanh †ú dưới lớp mũ, thở dài nói: “Đứa nhỏ này thật là xinh đẹp”
Đáy mắt Chiến Hàn Quân toát ra biếu tình kiêu ngạo. Linh Trang của anh, đương nhiên là cô gái xinh đẹp nhất trên đời này.
Chỉ là, ánh mắt của bà cụ trên người Linh Trang, gầy như que củi, nhất thời sinh lòng thương hại.
“Đứa nhỏ này bị bệnh gì?”
Thần sắc Chiến Hàn Quân liền cô đơn vài phần, nói: “Chứng lo lắng và uất ức”
Bà cụ khẽ run, nhìn ông lão cười Cũng lặng lẽ nói: “Uống trà trước đã”
Ông lão rót cho Chiến Hàn Quân một ly trà Long Tính, ý vị thâm trường nói: “Tôi và bà ấy lúc còn trẻ cũng trải qua rất nhiều đau khổ, không sao đâu, vượt qua cửa ải khó khăn thì tốt rồi”