Bé An nhìn bột thuốc mịn như bột kia liền cười nói: “Không thành vấn đề”
Cô đi đến phòng thí nghiệm, chuẩn bị các loại thiết bị khác nhau và một số chất xúc tác và bộ lọc ly tâm.
Sau đó bắt đầu các bước thử nghiệm rườm rà.
Thông qua vô số thí nghiệm phân hủy, tổng hợp và phân hủy, ngày càng nhiều loại bột được tách ra.
Cho đến khi bé An hoàn thành bước cuối cùng, tổng cộng là có hai mươi sáu dược liệu. Bé An đem chúng gói kĩ lại chuẩn bị đưa cho bà Bác Danh xem thành quả thí nghiệm của mình.
Bác Danh và chồng mình đang ngồi uống trà nói chuyện phiếm. Chủ đề nói chuyện đương nhiên là về đệ tử bảo bối không thể rời xa bọn họ rồi.
Ông lão nói: “Năm đó, khi bà làm thí nghiệm này đúng lúc mười tám tuổi. Bà chiết xuất ra hai mươi lăm loại dược liệu. Sư phụ cho bà xuất sư. Năm nay bé An chưa tròn mười tám tuổi cũng không biết cháu nó có thể thuận lợi xuất sư hay không?”
Bác Danh mỉm cười nói: “Đứa nhỏ này làm sao có thể so với tôi năm đó được chứ? Dù sao tôi là học y từ nhỏ, dưới sự ảnh hưởng của bố mẹ đã làm hàng ngàn thí nghiệm lớn nhỏ rồi”
Ông lão lắc đầu đầu: “Nhưng tôi nhớ sư phụ từng nói qua, nghề này là ba phần cố gắng, bảy phần dựa vào thiên phú.”
Lúc này bé An ôm một đống ống nghiệm đi ra, đem chúng đặt lên bàn trà, báo cáo thành tích của chính mình: “Thưa bà, đây là hai mươi sáu dược liệu. Bà xem đúng hay không?”
Bác Danh và ông lão đều kinh ngạc mở to hai mắt.
Ông lão càng kích động cười lớn lên: “Ôi chao, bé An, con thực sự lợi hại nha. Bà cố của con năm đó chỉ chiết xuất ra hai mươi lăm dược lí Bé An khiêm tốn nói: “Con chỉ là làm thí nghiệm tốt hơn bà, còn về những phương diện khác còn kém xa bà nữa ạ”
Bác Danh nắm lấy tay của bé An kích động nói: “Bé An, mặc dù thời gian con tiếp xúc với y học không dài, nhưng đoạn thời gian này con vẫn luôn rất cần cù, rất chăm chỉ, tiến bộ rất nhiều. Bà quyết định bắt đầu dạy con bí kỹ của nhà Bác Danh.
Hai mắt bé An sáng lên. Cô ngược lại không phải yêu thích bí kỹ nhà Bác Danh, chính là cảm thấy có thể sớm ngày học được độc môn bổn sự của bà, cũng có thể sớm ngày xuất sư. Sau đó trở về nhà gặp bố mẹ.
Bác Danh nắm lấy tay của bé An nói: “Bé An, con đi theo bà”
Bác Danh dẫn bé An đến căn phòng bí mật của bà ấy, căn phòng bí mật thực ra rất nhỏ, bên trong có ba cuốn sách y phổ.
Bác Danh cầm lấy y phổ đưa cho bé An: “Con lật xem đi”
Bé An cầm lấy mở ra xem, cũng không biết nhìn thấy thứ gì giống như nhìn thấy ma vậy, trợn to hai mắt kêu lên: “Trời ạ”
Bác Danh nói: “Chữ trên cuốn sách này là tiếng địa phương của Thiên Lũng chúng ta. Con và bà sống với nhau lâu như vậy rồi, bà và ông cố của con theo bản năng trong cuộc nói chuyện bình thường sẽ nói tiếng địa phương của chúng mình, nghĩ chắc rằng với tính cách của con đã có thể xem hiểu hết những hàm ý của tiếng địa phương Thiên Lũng này rồi.”
Bé An gật đầu, tựa hồ còn chưa hoàn hồn, cảm thán n chép trên đây cũng quá huyền ảo rồi. Bà ơi, những thứ này đều là thật sao?”
Bác Danh gật đầu: “Con đã có nền tảng y học vững vàng, tự con có cũng thể đi nghiệm chứng là thật hay giả”
Bé An xem qua bí kỹ đầu tiên được viết trong sách y: “Bản thể dịch dung, loại dịch dung này không thông qua sự trợ giúp của vật trang sức và mặt nạ bên ngoài, thì cũng có thể làm cho dung mạo của bản thân phát sinh biến hóa”
Bé An cảm thấy rất hứng thú, muốn mau chóng đi thử.
Bác Danh nhìn thấy trong mắt bé An có phát quang, thì biết chắc cô đối với cuốn bí kỹ Bác Danh này rất có hứng thú.
Chỉ là sống ở lâu đài được hai năm rồi, cơ hồ sống một cuộc sống biệt lập, rất nhiều dược liệu trong lâu đài đã bị bé An sử dụng gần hết rồi. Nếu như muốn bắt đầu học tập giai đoạn mới thì cần phải đi ra bên ngoài thu thập dược liệu quý hiếm.