Linh Trang kéo tay Chiến Hàn Quân, cười nói: “Chấp niệm duy nhất của em là dành cho anh. Đời này không còn yêu thích gì khác, có được thì cũng tốt”
Chiến Hàn Quân ôm cô vào ngực: “Linh Trang, đời này gặp được em là may mắn nhất của anh”
Mặt trời chói sáng.
Chiến Hàn Quân cầm tay Linh Trang, hạnh phục dạo bước trên phố đá xanh ở thành phố.
Vân Vũ. Có lẽ là vì vẻ đẹp kinh động lòng người của Linh Trang, cũng có thể là nhan sắc hơn người và khí chất kiêu ngạo của Chiến Hàn Quân, tóm lại, những nơi bọn họ đi qua đều khiến người khác phải ngoái nhìn “Linh Trang, hôm nay em thật đẹp” Chiến Hàn Quân nói.
Linh Trang rất hả hê, tự luyện nói: “Vậy anh có thấy bị uy hiếp không?”
Chiến Hàn Quân mỉm cư: Nhưng sau đó lại nghe thấy tiếng bàn luận xôn xao: “Ôi trời, chàng trai kia đẹp trai quá”
Linh Trang giật giật khuôn mặt.
Chiến Hàn Quân bật cười: “Vậy lúc này em có thấy bị uy hiếp không?”
Linh Trang cảm giác như đã bị trộm gà còn mất nắm gạo.
Sau đó, chán nản gật đầu: “Ừm, đột nhiên cảm giác địa vị của mình khó giữ”
Chiến Hàn Quân dừng bước chân, nhìn khuôn mặt tội nghiệp của Linh Trang, nói: “Vậy em quay lại nhìn cô gái đang nói đi…”
Anh không cần nhìn cũng biết trên đời này không có cô gái nào có thể lọt được vào mắt anh Linh Trang ngoái lại, lén nhìn em gái đang mê đắm vẻ đẹp của Chiến Hàn Quân kia.
Cô gái đó rất mập, khuôn mặt tròn như bánh bao, giống như bị xe tải ép vào.
Linh Trang thở phào. Cô gái này đứng cùng với Chiến Hàn Quân, đúng là không phù hợp chút nào.
“Đi thôi, đi thôi” Linh Trang dắt Chiến Hàn Quân đi.
Sau đó càng thêm tự tin: “Anh Quân, vẫn là em hợp với anh nhất”
Chiến Hàn Quân nở nụ cười Đi được một hồi, Chiến Hàn Quân cảm giác như mình hơi nóng. Ghé mắt nhìn sang.
Linh Trang, phát hiện trên mũi cô đã có một Tầng mồ hôi.
“Em nóng à?” Chiến Hàn Quân ân cần hỏi.
Linh Trang mặc bộ Hán phục, đúng là tự làm tự chịu, nên sao dám than nóng. Cô lắc đầu, cố để bản thân không quá chật vật: “Cũng ổn Chiến Hàn Quân vươn tay sờ vào gáy cô, phát hiện đã ướt đẫm.
“Tìm chỗ nào thoáng mát đi” Chiến Hàn Quân đau lòng nói.
Linh Trang cầu còn không được: “Ừm”“
Đi vào dưới gốc cây trong công viên, vẫn nóng bức như cũ.
Sắc mặt Chiến Hàn Quân càng lúc càng không dễ nhìn.
Nghiêm Mặc Hàn và Anh Nguyệt đang đùa nghịch ở ngoài, chạy qua chạy lại, chạy đến công viên tụ họp với hai người.
Anh Nguyệt đã rũ bỏ một tấm vạt áo, chỉ mặc một chiếc áo màu hồng phấn đơn bạc ở trong, lấy tay làm quạt quạt phần phật, còn không ngừng kêu khổ: “Nóng quá”
Nghiêm Mặc Hàn và Chiến Hàn Quân cũng cởi quần trong, mặc áo ngắn tay.
Chỉ có mình Linh Trang sĩ diện, vẫn không chịu cởi áo xuống.
Anh Nguyệt khuyên cô: “Chị Linh Trang, chị cởi áo ra đi. Đừng để nóng hỏng người”
Linh Trang kéo y phục mình nói: “Thần thiếp không làm được”
Chiến Hàn Quân cũng sợ Linh Trang bị cảm nắng, mua một cây quạt liên tục quạt cho cô.
Linh Trang cảm thấy hôm nay mình làm hơi quá, để Chiến Hàn Quân phải bận tâm đến mình nhiều như vậy, cũng có chút ngượng ngùng: “Hay là chúng ta đón xe về nhà nhé.”
Chiến Hàn Quân không chút suy nghĩ gật đầu: “Được thôi.”
Nghiêm Mặc Hàn và Anh Nguyệt lại cảm thấy Linh Trang đang chuyện bé xé ra to: “Có cần không? Không phải chỉ là mặc thêm một chút thôi sao? Linh Trang, em cởi áo khoác ngoài ra như Anh Nguyệt chẳng phải sẽ mát hơn sao?”
Linh Trang nhìn áo trong của Anh Nguyệt, lại nghĩ đến áo trong của mình, lắc đầu: “Không được đâu.”
“Em trở nên bảo thủ như vậy từ khi nào đấy” Nghiêm Mặc Hàn hỏi.
Chiến Hàn Quân đương nhiên phải bảo vệ bé cưng của mình, giận dữ với Nghiêm Mặc Hàn: “Em ấy là người làm mẹ, đương nhiên không thể buông thả như Anh Nguyệt.”
Nghiêm Mặc Hàn và Anh Nguyệt vốn vì chuyện không thể sinh đẻ mà canh cánh trong lòng, Chiến Hàn Quân còn đâm cho họ một nhát dao, làm lòng họ đột nhiên xuất hiện vài cái lỗ.
Nghiêm Mặc Hàn bất lực nói: “Anh hết chuyện để nói à. Cố ý dùng lời nói để xiên xỏ tôi đúng không?”