Dư Tiền kinh ngạc. Mặc dù ông chủ và cậu chủ là bố con nhưng về phương diện đối xử với phụ nữ thì cả hai lại rất khác nhau.
Nếu ông chủ thích một người phụ nữ nào đó, ông ấy sẽ bất chấp mọi thủ đoạn để chiếm cô ấy làm của riêng mình.
Nhưng cho dù cậu chủ thích cô Linh Trang là vậy, cho dù giữa hai bọn họ “gạo đã nấu thành cơm” rồi mà cậu ấy vẫn phải nơm nớp lo sợ lấy lòng cô ấy.
Tình yêu là muôn hình vạn trạng, rốt cuộc tình yêu là gì nhỉ?
Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng Nghiêm Mặc Hàn đã cống Linh Trang trên lưng, Anh Nguyệt và chị cả hỗ trợ nhau đi về phía đường núi Viện Thanh Phong bị bỏ lại phía sau rất xa, người chị cả đột nhiên ngoái đầu nhìn lại, nhìn viện Thanh Phong ẩn hiện trong tán lá cây xanh, thoáng cười buồn bã.
Ở nơi đó, cô ấy đã đánh mất sự trong trắng của người con gái.
Thế nhưng cô tuyệt đối không hối hận chút nào.
Cô cảm thấy việc giúp em gái Linh Trang vượt qua kiếp nạn này là rất xứng đáng.
Dư Tiền nhặt chiếc nhãn kim cương lên, thở dài…
Cậu chủ đã yêu Nghiêm Linh Trang thật rồi, yêu đến hèn mọn, yêu đến đau khổ.
Tuyết bay lất phất sau đỉnh núi Châu Phong.
Nghiêm Mặc Hàn cống Linh Trang đi bộ trên đoạn đường mòn, anh ta đã sớm kiệt sức rồi nhưng vẫn cần chặt răng, chật vật đi về phía trước.
Trên đỉnh núi đột nhiên xảy ra một trận tuyết lở, một cây đại thụ đổ xuống đè thẳng xuống chỗ Nghiêm Mặc Hàn và Linh Trang.
“Cẩn thận” Chiến Anh Nguyệt kinh hãi kêu lên.
Nghiêm Mặc Hàn hoảng loạn tột độ, không còn cách nào khác đành phải cõng Linh Trang chạy.
Nhưng đường dưới chân trơn trượt, sơ sẩy một cái, cả anh ta và Linh Trang ngã xuống đất, lăn dài trên con đường tuyết dốc.
Anh Nguyệt và Tranh Ngọc trợn tròn mắt, gào thét khản cả cổ: “Linh Trang, Mặc Hàn!”
Cơ thể của Nghiêm Mặc Hàn và Linh Trang nhanh chóng bị tách ra, Nghiêm Mặc Hàn vẫn còn sức để trụ lại ngăn cho mình khỏi lăn xuống. Anh ta cuống quýt ôm lấy một thân cây, dõi theo Linh Trang, sau đó phát hiện ra người Linh Trang đang lăn xuống vách núi dựng đứng kia.
“Em ơi” Sắc mặt của Nghiêm Mặc Hàn tái nhợt, anh ta hét toáng lên.
Sau đó anh ta bất chấp nguy hiểm lăn theo xuống đó.
Linh Trang không biết mình đã lăn xuống núi được bao lâu, cơ thể cô lăn như một quả cầu không trọng lượng trên nền tuyết mềm, như thể cô vừa trải qua một chuyến thám hiểm không đích đến vậy.
Cuối cùng, cơ thể của cô cũng bị chặn lại bởi một tảng đá lớn, dừng lại trước một động tuyết.
Trong động tuyết tối tăm, một nhóm lửa nhỏ nhoi vì sự xuất hiện của Linh Trang mà bị dập tất.
Ngay sau đó, bóng hình của một chàng thiếu niên trông có vẻ rất điển trai nhanh chóng đến cửa hang, đôi mắt hoa đào mê hồn bắn ra một ánh nhìn sắc lạnh.
Lúc cậu ta đi vào thì nhìn thấy bóng trắng trước cửa động, bóng người đó hòa cùng băng tuyết trắng xóa, chỉ có nhìn thấy có dúm lông cáo màu lam đính trên áo choàng của người đó, toát lên thân phận cao quý của cô Người có đôi mắt đào hoa đó nheo mắt lại đầy nguy hiểm, cậu ta khập khiễng đi về phía cô.
“Cô có còn đứng dậy được không?”
Nhìn thấy Linh Trang, ánh mắt cậu ta lộ ra vẻ kinh ngạc. Đây không phải là cô gái người đã cứu cậu ta đêm đó sao?