Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 41: Chương 41: Anh nên làm gì bây giờ




Giọng nói của cô có chút yếu ớt, nụ cười so với trước thì tươi hơn nhiều rồi, ánh mắt hận thù, dần dần thu lại “Cần Hi, chị đã không sao rồi, thật đấy, chúng ta tiếp tục đi tìm phòng thôi.” Chỉ còn hai tháng nữa là đã bắt đầu khai giảng rồi, trong vòng ba tháng này, phải giải quyết xong vấn đề học hành của máy đứa tiểu Tuấn Mấy đứa nhập học cũng cần rất nhiều giấy tờ chứng nhận, bây giờ đều là các khu quy hoạch, chúng ta phải đi tìm mấy trường học gần đây, có lẽ sẽ đắt một chút, nhưng sẽ tiện lợi cho mẹ đón mấy đứa trẻ.” “Được, nghe theo chị, đi thôi!” Cần Hi cười, đột nhiên nhìn thấy ở bên đường có một tiệm trà sữa.

Cần Hi nhìn Lam Hân, thấy vẻ mặt cô có vẻ muốn uống:”Lam Lam, mời em uống một cốc trà sữa băng đi, lúc nãy ăn có chút mặn.”

“Được, đi, chúng ta vào trong xem.”Lam Hân từ từ ổn định được tâm trạng của mình.

Sau khi bước vào tiệm trà sữa, hai người tự chọn vị yêu thích cho mình.

Ở trước quầy có một sticker mặt cười màu vàng, Cần Hi bỗng muốn cầm lấy cái mặt cười đó, dán lên trên trán của Lam Hân.

Đối với động tác làm mặt cười của anh, nhan sắc như ánh mặt trời tỏa nắng của anh thật khiến cho người ta rung động.

Dáng người anh cao ráo, hình thể cân xứng, quần áo đặc biệt, đến cả kiểu tóc cũng rất độc đáo, vừa thoải mái, lại không làm mắt đi sự cao quý, đứng trong đám người, anh như vậy thật không giống một người bình thường.

Anh nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của cô, ôn nhu nói:”Lam Lam, nhớ kĩ, bắt đầu từ thời khắc này, chị phải vui vẻ giống như nó nhé.” “Chị biết rồi.”Lam Hân nhìn anh rồi làm một cái mặt cười.

Hôm nay là ngoại lệ, từ nay về sau cô sẽ không như vậy nữa.

Hai người nhân viên ở trong tiệm trà sữa đều ngưỡng mộ nhìn hai người bọn họ, nam tài nữ mạo, thật là xứng đôi.

Nhân viên ngưỡng mộ nhìn họ rồi từ từ cầm hai cốc trà sữa đến.

Gióc thổi nhẹ qua, mái tóc của Lam Hân liền thổi qua, vẻ đẹp của cô được lộ ra đẹp như ngọc vậy, khuôn mặt tinh xảo của cô, đôi môi đỏ mọng, đôi mắt sáng ngời, sáng như ánh đèn, khóe miệng hơi cười khiến cho người ta không thể nào không đẻ ý đến được.

“Cần Hi, cái vị lạnh lạnh này cả giác thật sảng khoái! Có điều vị của tiệm trà sữa này không ngon lắm!” Lam Hân sớm đã ồn định được tâm trạng của mình rồi.

Nụ cười của cô vẫn giống như xưa, ngọt ngào và nhu hòa.

“Ừ, có một chút, nhưng một người trước giờ không uống trà sữa bao giờ như em đều bị chị đưa đi uống đến thích mát rồi, không bằng chị cũng chịu trách nhiệm luôn với đời em đi Lam Lam.” Cẩn Hi nửa đùa nửa nghiêm túc.

Anh cảm thấy vị cũng không tồi, chỉ là khẩu vị có chút nhạt.

Lam Hân trừng mắt nhìn anh,”Cần Hi, không được tùy ý đùa như vậy, cuộc đời của em chị làm sao có thể chịu trách nhiệm được? Phải là vợ tương lai của em phụ trách thì đúng hơn.”

Cần Hi nghe thấy vậy trong lòng có chút chua xót, Lam Lam đối với anh suy cho cùng cũng chỉ là tình bạn, không có tình yêu.

Bát luận là anh nói thẳng như thế nào, cô ấy cũng sẽ không chú ý đến lời nói ẩn bên trong.

Anh phải làm gì đây? “Ừ, Cần Hi, ở đây có chỗ môi giới, đi xem xem có chỗ nào thích hợp không.” Lam Hân uống một ngụm trà sữa, chỉ cách đó không xa sau đó liền đi tới chỗ môi giới.

Hai người đi qua, những căn nhà được dán ở trên cửa sổ có cả vị trí và giá cả đi cùng.

Hai người nhìn lướt qua, không có chỗ nào thích hợp.

Chỉ nhìn nhà đầu tiên, không có thích hợp, Lam Hân cũng không mát kiên nhãn.

Đưa Cần Hi đi tìm cùng cô đến tận hơn mười giờ tối, những vẫn không tìm được chỗ nào thích họp.

Có chỗ vị trí quá xa, có chỗ tầng gác không thích hợp.

Đối với Lam Hân mà nói, mua nhà là chuyện đại sự, không được qua loa, cô cũng rất là kĩ tính, tỉ mi.

Có thể có được một căn nhà cho mình, đối với cô mà nói, cũng rất là vui, cũng là ước mơ mấy năm nay của cô, cô muốn có một căn nhà có định.

Cô đi giày cao gót, đi không nổi nữa rồi, bụng lại bắt đầu đói lại đưa Cẩn Hi đi ăn đêm, sau đó hai người mới về nhà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.