Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 320: Chương 320: Cả đời này của Lục Hạo Thành cũng không dễ dàng




Khi bà nghe giọng điệu giận dữ của con trai mình, trong lòng bà cũng cảm thấy khó chịu, bà lạnh lùng nói: “ta không có nói như vậy?”

“Mẹ, nhưng mẹ lại có ý đó!” Cố Ức Lâm bỗng nhiên dừng bước chân lại, trên khuôn mặt lộ ra sự giận dữ nhìn mẹ của mình.

Lâm Mộng Nghỉ nhìn thấy, tức giận gần như không thở nủi, thời gian này tính cách Ức Lâm thay đổi rất nhiều.

Thậm chí ngay cả bà còn sợ khi nhìn thấy con trai mình.

“Ức Lâm, con……. có ai nói chuyện với mẹ mình như con không?” Lâm Mộng Nghi tức giận lên đến đỉnh điểm, hít thở khó khăn!

“Mẹ, đến lúc dừng lại rồi!” Cố Ức Lâm nói xong, muốn quay lại nhìn Thẩm Giai Kỳ một lần nữa, nhưng vì có bà ở đây, nên anh ta đã chịu đựng quay đầu rời đi.

Bóng dáng cao và thanh thoát của anh ta, đi về hướng bãi đỗ xe.

Lâm Mộng Nghỉ cũng đi theo qua đó!

Cả đường đi qua đó, mẹ con hai người họ chẳng nói lấy lời nào.

Mà sau khi món ăn của Lam Hân bọn họ được bưng lên, thì mấy người họ vừa ăn vừa trò chuyện.

“Giai Kỳ, nào, cô ăn nhiều cá này chút.” Lam Hân nói, gắp một miếng cá bỏ vào trong chén của Thẩm Giai Kỳ.

“Ừm! Lam Lam, cô cũng ăn nhiều một chút, hôm nay cô vất vả rồi.” Thẫm Giai Kỳ mỉm cười nhẹ nhàng.

Lục Hạo Thành vốn không hề biết chuyện Thẩm Giai Kỳ đến nhà Lam Hân ở.

Chỉ có Lạc Cần Hi biết, và mấy người họ cũng không đề cập đến chuyện đó.

Lục Hạo Thành nói rất ít, giữa anh và Lam Hân, thời gian này xa lánh rất nhiều.

Đối với Lam Hân mà nói, giữ khoảng cách như vậy là tốt nhát!

Nhưng đối với Lục Hạo Thành mà nói, khoảng cách như vậy khiến anh mỗi ngày đều thấy thống khổ!

Hai người ngồi chung một chiếc bàn và dùng bữa, cả buổi cũng chỉ nói chuyện đôi ba câu.

Thế giới có ngũ vị, mà anh chỉ muốn sự ngọt ngào của cô!

Lạc Cần Hi tò mò hỏi: “Lam Lam, hôm nay đã đi đâu vậy? Dì Mộ và chú Dịch đâu?”

Lam Hân nghe xong, mỉm cười ngọt ngào: “đương nhiên là đi hưởng tuần trăng mật với mẹ em rồi? Mẹ em vắt vả nhiều năm như vậy cuối cùng cũng tìm được mái ấm rồi.”

“Ha ha…… xem em đắc ý kìa?” Lạc Cần Hi cười nhìn cô.

Mỗi hành động của Lam Hân, đều tràn ngập tình yêu thương, đó là nụ cười xuất phát từ trái tim, khiến người ta phải chú ý đến.

Lục Hạo Thành nhẹ nhàng nhìn Lam Hân, chuyện này anh cũng rất có hứng thú.

Anh rất tò mò, tại sao Lam Lam bỗng nhiên làm con gái của Dịch Thiên Kỳ, với lại người mẹ mà cô hay nhắc đến, anh càng tò mò hơn!

“Nhưng chú Dịch và dì Mộ kết hôn, tại sao chỉ mấy người mọi người thôi vậy? Tại sao không có anh và chị gái và Nhiên Nhiên?” Lạc Cần Hi khá không hài lòng, mối quan hệ của anh ấy với Dịch Thiên Kỳ cũng không tồi mà.

Lam Hân mỉm cười: “Cần Hi, anh còn sợ phong bì của anh không có chỗ gởi sao? Cha và mẹ chỉ là lãnh chứng nhận trước thôi, qua một thời gian nữa mới tổ chức lễ cưới!

Cha đợi mẹ đã nhiều năm rồi, mẹ không dễ gì mới đồng ý gả cho ông ấy, cha sợ mẹ hối hận, nên ông đã miễn cưỡng kéo mẹ đi lĩnh giấy chứng nhận.

Sau đó, em cũng được ông ấy công nhận là con gái, tiện thể em cũng để ông ấy đưa mẹ đi hưởng tuần trăng mật!

Còn về bọn họ mà nói, mối quan hệ tình cảm này là vô cùng quý giá, đối với hai người họ mà nói, coi như là có được một gia đình hoàn chỉnh!”

Lam Hân nghĩ đến sau này trong nhà sẽ náo nhiệt rất nhiều, thì cô liền thấy rất hạnh phú!

c “Có được người con gái như em, có được hai đứa cháu trai và một cháu gái, gia đình này của em, coi như là tổ hợp của sự hoàn hảo rồi!” Lạc Cần Hi nhìn cô và mỉm cười hạnh phú!

c “Đúng vậy!” Lam Hân đồng ý với câu nói của anh ấy, cúi đầu và tiếp tục ăn.

Lục Hạo Thành muốn mở miệng hỏi Lam Hân một số vấn đề, nhưng thấy Lam Lam cười hạnh phúc, nên anh không nhẫn tâm để hỏi.

“Qe……” Thâm Giai Kỳ bỗng nhiên ốm nghén.

Lam Hân nhìn thấy, nhanh chóng đặt đũa xuống.

“Giai Kỳ, không sao chứ?” Thẩm Giai Kỳ nhìn cô lắc đầu, cô ấy. Á.. À ~ la: Á ˆ ngửi thây mùi dâu mỡ, nên muôn nôn.

Sau khi Lam Hân nhìn thấy cô dễ chịu được một chút, liền đưa nước cho cô uống.

“Cảm ơn!” Thắm Giai Kỳ cảm thấy tốt hơn nhiều sau khi uống một ngụm nước.

Lam Hân mỉm cười hỏi: “Giai Kỳ, cô còn muốn ăn gì nữa không?”

Thẩm Giai Kỳ nhìn cô lắc đầu: “Lam Lam, tôi đã ăn no rồi. Chỉ là hôm nay có chút mệt, muốn về sớm để nghỉ ngơi!

“Vậy cô đợi tôi một chút, tôi ăn chút nữa là xong ngay.”

Lam Hân nói xong, nhìn Lạc Cần Hi và Lục Hạo Thành.

“Cần Hi, Lục tổng, hai người mau ăn đi! Đừng chỉ cầm đũa và không gắp thức ăn.”

*ÒI” Lạc Cần Hi ồ một tiếng, rồi không nói năng gì, rồi thong thả an.

Lục Hạo Thành chỉ ngồi lặng lẽ, thỉnh thoảng nhìn Lam Hân.

Anh không ngờ rằng tối nay lại có thể gặp được Lam Hân ở đây.

Nửa tiếng sau, mấy người họ bước ra khỏi nhà hàng.

Mà người thanh toán bữa ăn này là Lục Hạo Thành.

Lạc Cần Hi không muốn nợ ân tình của Lục Hạo Thành, nhưng Lục Hạo Thành lại nhanh hơn một bước.

Lạc Cần Hi cười: “Lam Lam, anh đưa hai người về nhé?”

Lam Hân lắc đầu nói: “Cẩn Hi, không cần, cuối tuần anh không dễ gì được nghỉ ngơi, sớm quay về nghỉ ngơi đi, em tự lái xe đến đây, bọn em tự trở về là được rồi!”

Lạc Cần Hi có chút thất vọng gật đầu: “Lam Lam, đi đường cần thận đó!”

“Vâng!” Lam Hân nhìn gương mặt trầm mặc của Lục Hạo Thành, mỉm cười: “Lục tổng, mai gặp lại!”

Tâm trạng của Lục Hạo Thành bỗng trở nên hào hứng, nhìn cô, trong ánh mắt đầy sự dịu dàng.

“Lam Lam, mai gặp lại!” một số tình tiết không cách nào không chế được đè nén dưới cỗ họng.

“Cần Hi, tạm biệt!” Sau khi Lam Hân và hai người họ chào tạm biệt, thì rời đi cùng với Thẩm Giai Kỳ.

Lục Hạo Thành và Lạc Cần Hi nhìn hai người rời đi, cho đến khi không thể nhìn thấy bóng dáng hai người họ nữa, thì hai người họ mới thu hồi lại ánh mắt.

Lạc Cần Hi nhìn một bên, ánh mắt trầm mặc nhìn lấy Lục Hạo Thành.

“Lục tổng, lời vừa nãy của chúng ta vẫn chưa nói xong đấy?”

Lục Hạo Thành từ từ nhìn anh ấy, giọng điệu lạnh lùng: “Lạc Cần Hi, giữa tôi và cậu không còn gì để nói cả!”

Lạc Cần Hi giận dữ nhìn anh: “Lục Hạo Thành, anh biết không?

Bảy năm trước, Lam Lam suýt chút nữa thì chết đấy, lúc đấy cô ấy hoàn toàn không có mong muốn sống sót, tôi và chị gái bận rộn trước sau mới kéo cô ấy trở lại từ bờ vực của sự sống và cái chết, cô ấy không thể chịu thêm bát kỳ tổn hại nào nữa, xin anh giơ cao đánh khẽ, tha cho cô ấy đi!”

Trái tim của Lục Hạo Thành, trong khoảnh khắc này bỗng chốc đau đớn, trong đôi mắt, những giọt nước mắt có chút không ngăn cản nỗi, anh nhanh chóng cúi đầu, giọng điệu nghẹn lại trong cỗ họng: “Lạc Cần Hi, đừng đứng ở góc độ của cậu mà nhìn tôi, cậu không hiểu, tôi lặp lại một lần nữa, tôi sẽ không làm tổn thương cô ấy!”

Nói xong, anh không nhìn Lạc Cẩn Hi nữa, quay người nhưng không rời đi.

Khoảnh khắc quay người lại, ánh đèn neon mờ mờ ảo ảo rọi vào mắt anh, đôi mắt hơi đỏ đó, càng khiến cho hơi thở của anh nặng nề hơn.

“Lục Hạo Thành, anh biết không? Bảy năm trước, suýt chút nữa thì Lam Lam chết rồi.” Bảy năm trước, anh nhớ rõ, anh đã nghe cô nói chuyện với Thẩm Giai Kỳ, cô cũng đã gặp tai nạn.

Mạo phép hỏi ông trời tại sao lại đối xử với họ không công bằng như vậy.

Nhưng trên thế giới này, chuyện không công bằng có rất nhiều.

Lê Rồng Tây nhìn Lư Hạo Thành lạnh lùng tự hào trở lại, bỗng cảm thấy mình rất cô đơn, anh thở dài một chút, cuộc đời Lữ Hạo Thành này, không hề dễ dàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.