Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 103: Chương 103




Đối với việc đi xã giao thì vốn không phải là sở trường của cô.

Nhường như Lục Hạo Thành biết được cô sẽ nói như vậy, nên anh cười điềm nhiên vẫn dáng vẻ hồn nhiên, không ngại mà mở miệng: “Lam Lam, cô nhất định phải đi, cô là giám đốc thiết kế của Tập đoàn Lục Thị, với lại những người mà cô phải gặp tại bữa tiệc tối mai đều là người hợp tác của Tập đoàn Lục Thị”.

Lục Hạo Thành nói xong, thì Lam Hân chẳng còn lời nào để nói cả.

Dáng vẻ nhỏ nhắn của cô, ngồi ở trước mặt anh trông có chút yêu kiều, mái tóc uốn bồng bềnh mềm mại, hàng mi mảnh mà đẹp, đồng tử đen như mực, lúc này đang phân vân do dự nhìn vào Lục Hạo Thành.

Lục Hạo Thành cũng bình tĩnh đối diện với nó.

Chỉ là một bên thì bình tĩnh, còn một bên thì bắn khoăn.

Cô không nói gì mà thu hồi ánh mắt, cô còn có quyền lựa chọn sao? Cô nhẹ giọng nói: “Được, bữa tiệc tối ngày mai, tôi sẽ đi với Lục tổng.” Lam Hân nói xong thì đứng dậy, thần sắc nhạt nhẽo như bị ép buộc.

Đối với Lam Hân mà nói, Lục Hạo Thành thực sự là đang ép buộc cô.

Còn đối với Lục Hạo Thành mà nói, anh hoàn toàn có ý đồ.

Dẫn bạn đồng hành đến bữa tiệc sao?! Nực cười? Trước đó anh đã từng tham dự nhiều bữa tiệc khác nhau, cũng không hề thấy dẫn theo bạn đồng hành.

Mà lần này, anh bất ngờ muốn dẫn Lam Hân theo, nơi đó là lần đầu tiên của hai người họ, vấp ngã ở đâu thì trèo lên ở đó, đó là nơi mà cô thấy sợ hãi nhưng lại là nơi khởi đầu một cuộc đời khác của anh, Anh thú nhận, ý tưởng đó của anh rất tàn nhẫn, nhưng thứ cảm giác mãnh liệt trong lòng kích thích anh, cô chính là Lam Lam mà anh đang tìm kiếm bấy lâu nay.

“Lục tổng, ngày mai gặp lại!” Lam Hân nhìn vào khuôn mặt đang suy tư của Lục Hạo Thành, rồi quay người rời đi.

Lúc Lam Hân quay lưng rời đi, Lục Hạo Thành nho nhã đưa ánh mắt, nhìn bóng lưng của cô, dưới ánh mắt anh bỗng khơi dậy ý cười tà ác.

Anh Lục Hạo Thành sẽ không bỏ cuộc nếu tìm được thứ mình thích.

Lam Lam, Lam Lam, Lục Hạo Thành thầm đọc lên hai từ này trong lòng nhưng lại cảm thấy hạnh phúc đến lạ thường.

Anh đứng dậy, cầm lấy áo khoác bên cạnh và bước ra ngoài một cách nho nhã.

Âu Cảnh Nghiêu vẫn đang chờ anh ở bên ngoài.

Thấy Lục Hạo Thành đi ra, anh ta chỉ nhìn lấy anh một cái, rồi xách túi làm việc để ở trên bàn bước theo ra ngoài.

Dùng giọng nói thiếu kiên định hỏi: “Về nhà? hay là đi ăn?” Nhưng trong lòng Âu Cảnh Nghiêu rất hiểu rằng anh sẽ không trở về đâu.

Tôi nay anh không hẹn được Lam Hân.

Từ khi nào mà Lục Hạo Thành hẹn phụ nữ bị từ chối vậy? Thấy Lục Hạo Thành không nói gì cả, khóe môi của anh ta từ từ cong lên, bỗng nhiên thổ lộ sự vui sướng: “Sao vậy? lần đầu tiên bị phụ nữ từ chối, trong lòng khó chịu lắm đúng không?”

Lục Hạo Thành đứng bên thang máy, đưa ngón tay dài ra rồi ấn nhẹ vào thang máy, ánh mắt thâm trầm chậm rãi nhìn anh ta, “Sao hôm nay cậu cũng nhiều chuyện vậy?”

Tuy nhiên nghĩ lại những lời anh ta nói, trong lòng anh lại tự chế giễu, không sai, hôm nay là lần đầu tiên anh chủ động hẹn phụ nữ nhưng lại bị từ chối.

Âu Cảnh Nghiêu cười phá lên, giọng nói bỗng nhiên điềm đạm: “Chuyện của người khác, tôi rất it khi quan tâm, nhưng chuyện của anh, tôi rất có hứng thú, Lục tổng luôn không gần nữ sắc của chúng ta, bỗng dưng hẹn phụ nữ đi ăn, điều này quả thật là lời đồn đại đáng kể nhất!”

Nhưng Lục Hạo Thành không tức giận, mà còn nho nhã cười: “Cảnh Nghiêu, tôi nhớ có một câu nói trên sách như thế này, tôi không mong cuộc sống có thể trôi qua êm đẹp, nhưng tôi hy vọng trong lúc cuộc đời gặp khó khăn nhất, thì bản thân có thể là đối thủ của nó, và đối thủ của tôi đã xuất hiện rồi!” “Ồ!” Âu Cảnh Nghiêu ồ nhẹ một tiếng, “đối thủ mà cậu nói, là Lam Hân sao?” Người có thể khiến Lục Hạo Thành xem là đối thủ, tuyệt đối không bình thường!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.