Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 1085: Chương 1085: Chương 1086




Lục Hạo Thành không nói gì, thờ ơ nhìn mọi chuyện đang diễn ra trước mắt.

Cố An An còn muốn tự mình đi ra ngoài, cuối cùng vẫn là bị người khác ném ra.

Mà tất cả một màn này đã được quay lén bởi máy camera kín.

Lục Dật Kha được đưa vào bệnh viện tư nhân của Lục Hạo Thành, Lục Hạo Thành cuối cùng cũng thấy yên tâm Dưới tòa nhà bệnh viện.

Tần Ninh Trăn mang vẻ mặt khó coi, tóc tai rối loạn, son phần bôi trát bị lòe loẹt, chật vật không chịu nồi, sao còn có dáng vẻ là phu nhân chủ tịch gì nữa, chiếc vòng ngọc trai treo trên cổ cũng bị giật đứt, khuôn mặt được chăm sóc kỹ càng giờ lại trở nên dữ tợn.

“Buông ra, lũ khốn kiếp như các người.”

Lục Hạo Khải dùng sức giãy dụa, giãy ra khỏi đám vệ sĩ, sửa sang lại quần áo của chính mình, khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận.

Mà Cố An An, trực tiếp bị ném xuống mặt đất.

HA ” Cô ta bị chà xát đầu gi, khắp người truyền đến cảm giác đau nhức.

Ở sâu trong nội tâm, là một cảm giác nhục nhã trước nay chưa từng có.

Hơn nữa là ở ngay trước mặt Lam Hân.

Cô ta nâng mi nhìn qua, vẻ mặt thống khổ, lại thấy Lam Hân, cũng đang nhìn lại mình, ánh mắt không có chút cảm xúc, tựa như đang nhìn một kẻ râu ria tầm thường vậy.

Nhìn thấy ánh mắt như vậy của Lam Hân, Cố An An bỗng nhiên phát hiện, có phải bản thân mình đã suy nghĩ quá nhiều rồi hay không.

Tần Ninh Trăn vừa căng thẳng lại nhục nhã, trơ mắt mà nhìn Lục Dật Kha bị mang đi, bản thân bà ta lại bắt lực.

Bà ta nhìn Lương Vĩ bên cạnh Lục Hạo Thành, tức giận nói: “Lương Vĩ, đồ phản bội này, ông lấy tư cách gì ở lại tập đoàn Lục Trăn, từ ngày mai trở đi ông không cần đến tập đoàn Lục Trăn đi làm nữa.”

Lương Vĩ thong thả trả lời: “Phu nhân, bà không có quyền được sa thải tôi.”

Tần Ninh Trăn nheo mắt “Phải không?Vậy ông cứ chờ đó cho tôi.”

Ánh mắt Tần Ninh Trăn nhìn thoáng qua Lam Hân, trực tiếp xem nhẹ Lục Hạo Thành cùng Lục Tư Tư.

Bà ta mỉm cười nhìn Lam Hân, “Quản lý Lam, ba đứa nhỏ của cô đều rất xinh đẹp, tôi vô cùng thích chúng.”

Đáy lòng Lam Hân lập tức thắt lại, có chút khẩn trương nắm chặt hai tay, đang muốn lên tiếng, Lục Hạo Thành đã nhanh miệng nói trước cô môt bước: “Tần Ninh Trăn, muốn động đến máy đứa con tôi, trước tiên suy nghĩ một chút xem thân phận của mình là gì, con tôi chỉ cần thiếu một sợi tóc, Lục Hạo Khải, Lục Tư Tư, tay hay chân tùy bà lựa chọn.”

“Lục Hạo Thành, anh……..” Lục Hạo Khải căm tức nhìn Lục Hạo Thành, hồn hễn nói không nên lời.

Lục Tư Tư ở một bên nhìn thấy, cũng vô cùng tức giận.

Đây gọi là thời thế thay đổi, tuổi trẻ qua mau, Tần Ninh Trăn biết, có nhiều lời cũng vô ích: “Lục Hạo Thành, chúng †a cùng nhìn xem.”

Bà ta quay sang Lục Hạo Khải cùng Cố An An, “Tiểu Khải, An An, chúng ta đi.”

Lục Hạo Khải nhìn thoáng qua cô, “Mẹ, nhưng mà cha, ông lay. ” Đáng lẽ ra hắn không nên gọi điện thoại cho Lương Vĩ.

Hơn hai mươi năm qua, Lương Vĩ vẫn luôn trung thành và tận tâm.

Chỉ cần Lương Vĩ không nói cho Lục Hạo Thành cùng Lục Tư Tư biết, hai chị em này sẽ không thể biết được cha đã gặp chuyện không may.

Tần Ninh Trăn trầm giọng nói: “Đi thôi.”

Chờ sáng ngày mai lại điều tra một chút, Lục Hạo Thành đã đem Lục Dật Kha chuyển tới bệnh viện nào, chỉ cần biết rằng là bệnh viện của ai, bà ta vẫn còn có cơ hội để động thủ.

Dù sao chuyện đêm nay đã xảy ra, tận mắt nhìn thấy cũng chỉ có ba người họ, ai một ai biết Lục Dật Kha rốt cuộc là vì sao lại gặp chuyện không may như vậy.

Lam Hân nhìn thấy ba người kia rời đi, cô mang vẻ mặt lo lắng: “Lục Hạo Thành, bà ta liệu có cho người xuống tay với ba anh em Tiểu Tuần không vậy?”

Đây chính là điều cô lo sợ nhát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.