Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 1114: Chương 1114: Chương 1115




Mộc Tử Hoành không nói lời nào, lẳng lặng cúi đầu.

Tô Cảnh Minh nhìn thấy dáng vẻ này của đối phương, chỉ có thể thở dài một tiếng, “Để tôi đưa cậu trỏ về nhà trước.”

“Được”

Mộc Tử Hoành thấp giọng gật gật đầu.

Ở nhà Lam Hân.

Nhiên Nhiên đi rửa mặt, Lục Hạo Thành nhân cơ hội tiến vào phòng của Tiểu Tuần.

Tiểu Tuấn đang ngồi trên bàn học đọc sách, đây là sách ngoại khóa, xem một chút cũng rất có ích cho cậu bé.

Tiểu Tuấn nhìn thấy cha mình tiến vào, liền biết Lục Hạo Thành tới đây làm gì?

Lục Hạo Thành cười hỏi: “Tiểu Tuấn, bài tập làm xong rồi a.

Tiểu Tuấn gật gật đầu, “Cha, bài tập ở nhà hôm nay cũng không nhiều, đã làm xong từ lâu rồi ạ”

Mỗi lần nghe một tiếng gọi cha, lần nào Lục Hạo Thành cũng cảm thấy rất vui vẻ.

“ÒI Con trai ta thật sự là lợi hại.”

Lục Hạo Thành giơ ngón tay cái lên với con trai, chị gái cùng Kỳ Kỳ còn đang vật lộn với việc làm bài tập của Sở Phi Dương.

Tiểu Tuấn hơi con môi cười: “Cha vào đây chỉ vì nói máy chuyện này sao?”

Lục Hạo Thành sửng sốt, con trai anh rất thông minh, khiến anh trông có vẻ ngu ngóc.

Lúc vừa tiến vào, con trai cả đã nhìn ra ý đồ của anh.

Vừa rồi thư ký lương gọi điện thoại qua, thâm hụt của tập đoàn Lục Trăn đã đạt tới sáu triệu.

Đây đúng là một đòn chí mạng đối với tập đoàn Lục Trăn…

Hiện tại ở tập đoàn Lục Trăn, một đám đều đang như kiến bò trên chảo nóng, nhưng không có cách nào công phá được virus.

Lục Hạo Thành bình tĩnh nhìn đứa con trai ưu tú trước mặt, giọng điệu ôn hòa: “Tiểu Tuần, tập đoàn Lục Trăn, là ông nội và bà nôi con năm đó chung tay tạo dựng nên một đế chế, có thể có được địa vị ngày hôm nay, bọn họ đã phải nỗ lực và trả giá rất nhiều, cha qua đây muốn xin con, hiện tại hãy buông tha cho tập đoàn Lục Trăn trước, những chuyện khác sẽ để cha đứng ra giải quyết.”

Tiểu Tuần liếc mắt nhìn cha mình, không nói gì.

Cậu bé cúi đầu, ánh mắt tập trung vào quyền sách trên tay, tựa như xem cha mình hoàn toàn không tồn tại.

Sáu triệu, đối với cậu bé mà nói, còn chưa đủ.

Bản lĩnh của Tần Ninh Trăn có bao nhiêu, Tiểu Tuấn cũng muốn biết.

Dù sao, khả năng hiểu biết vấn đề của cậu cũng không thua kém cha mình.

Nguyên bản cũng là vì cha mà xả giận.

Lúc cha mình còn ở nhà cũ, cũng bị mụ phù thủy kia hãm hại đủ đường.

Lục Hạo Thành nhìn vẻ mặt của con trai, tính khí đúng là giống anh y như đúc, anh có chút bất đắc dĩ cất lời “Tiểu “Cha, ngươi không cần lo lắng, lòng con đều hiểu hết, lúc nào nên ngừng thì con sẽ để nó ngừng lại, nhưng bây giờ vẫn chưa phải lúc.”

Lục Hạo Thành: “…… ” Đứa con trai này của anh, rốt cuộc hiểu biết đến bao nhiêu về tập đoàn Lục Trăn, mà lại nói như như vậy.

Trong lòng thằng bé đều biết rõ?

Nhưng trong lòng anh còn chưa rõ nha.

Lam Tử Tuấn nhìn thấy cha còn không muốn rời đi, lại buông quyển sách trên tay, nhìn vào Lục Hạo Thành: “Cha, cha còn có lời gì muốn nói nữa sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.