“Cha, bọn con không cãi nhau.” Lam Tử Kỳ cười, “bình thường bọn con cũng không cãi nhau.”
Lam Tử Nhiên nheo mắt em gái, khi cô bé nói điều này, cô bé không đỏ mặt sao?
Hôm nay cậu đi nhà vệ sinh trở lại, vừa hay thấy chuyện cô bé và cậu mập Hàn Vũ Hiên, Hàn Vũ Hiên đó luôn học tốt hơn Kỳ Kỳ, thời gian này, Kỳ Kỳ nỗ lực, lại vượt qua cậu ta, hai người ngay lập tức nhìn không thuận mắt đối phương.
Nhìn thấy đối phương liền nhéch lông mày lên.
Đặc biệt là Hàn Vũ Hiên, ánh mắt nhìn Kỳ Kỳ rất đặc biệt, vừa ngưỡng mộ, cũng vừa ghen tị.
Thật không may là cậu mập đó, bây giờ cuộc sống rất tót, đáng tiếc cậu ta lo cho tương lai của chính mình, chỉ có thể ngăn chặn sự thèm ăn của mình, chỉ ăn rau đắng củ cải.
“Không cãi nhau thì tốt.” Lục Hạo Thành nhìn vào đáy mắt của ba đứa trẻ, dù không có cãi vã, nhưng không khí giữa ba anh em họ có chút không đúng.
Lam Tử Kỳ cười: “cha, cha đã làm món ngon gì cho mẹ ăn vậy, chúng ta hãy đi xuống đi, đừng để em gái con đói.”
Lam Tử Kỳ không ngậm miệng lại với một nụ cười, và từ hôm nay trở đi, cô bé đã là chị gái rồi.
Cô bé không còn là con út nữa.
“Đi thôi, hôm nay cha tự nấu ăn, làm món ngon cho mẹ con đấy.” Lục Hạo Thành dẫn Lam Hân xuống lầu, gương mặt tràn ngập hạnh phúc.
Lam Tử Nhiên nhìn Lam Tử Tuấn, thì thầm: “Anh, anh chuẩn bị quà sinh nhật cho cha chưa?”
Lam Tử Tuần lắc đầu: “Trưa đi mua.”
Ánh mắt Lam Tử Nhiên sáng lên, mỉm cười: “Anh, chúng ta hãy đi cùng nhau.”
“Được!” Lam Tử Tuần gật đầu.
Lam Tử Kỳ nghe xong, cũng thì thầm: “anh cả, anh hai, em cũng đi.”
Lam Tử Nhiên liếc nhìn cô bé mà không nói gì Lam Tử Kỳ không mong đợi anh hai bỏ qua cho bản thân, đôi mắt sáng to tròn của cô nhìn anh cả, “anh cả, anh sẽ đưa em đi chứ?”
“Được.” Lam Tử Tuấn hơi đăm chiêu.
Lam Tử Kỳ ngạc nhiên cười, thực hiện một động tác mặt quỷ với Lam Tử Nhiên.
Lam Tử Nhiên: “
..’ cậu bé có nói gì sao?
Cô bé muốn đi, cậu có khả năng ngăn chặn sao? Cậu ngăn chặm được sao?
“Lam Lam, A Thành, Tư Tư, Nghiên Nghiên, Thiên Kỳ, bốn bạn trẻ, dùng bữa thôi.” Mộ Thanh vui vẻ hét lên, bà vừa nói ra, không lâu sau, tắt cả mọi người đều đi ra.
Lục Hạo Thành đưa súp gà hằm của mình làm cho Lam Hân để uống, anh vớt lớp dầu ở trên mặt đi, súp cho ra một hương vị mạnh mẽ.
Bây giờ mọi người đều biết rằng Lam Hân đang mang thai, đặc biệt là Mộ Thanh và Dịch Thiên Kỳ, hạnh phúc đến không khép miệng được.
“Lam Lam, em nếm thử đi.” Lục Hạo Thành mong muốn được nhìn cô, đây là lần đầu tiên anh nấu ăn, dưới sự hướng dẫn của mẹ, sẽ không có sự khác biệt.
“Ừm!” Lam Hân nhìn anh và mỉm cười, anh nói: “Lam Lam, cuối tuần, em đều có thể ngủ nướng, để anh nấu ăn.” Hôm nay, cô thực sự ngủ say.
Cô cúi đầu và uống một ngụm, rất ngon.
Nhưng nhìn Lục Hạo Thành lo lắng nhìn cô.
Không chỉ Lục Hạo Thành, mọi người đều nhìn vào khuôn mặt của Lam Hân.
Cô quét qua cái nhìn lo lắng và mỉm cười, “sao vậy? Tại sao lại nhìn em như vậy.”
Lục Hạo Thành hồi hộp hỏi: “Lam Lam, ngon không?”
Lam Hân nhìn anh một chút: “cũng được.”