Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 1237: Chương 1237: Chương 1238




Đàn ông thì không chiếm được mới càng nhung nhớ, Địch Diệp cũng là như vậy.

Địch Diệp nói: “A Trăn, thật sự là tiếc nuối, buổi tối hôm nay em lại không được thấy anh.

Mọi chuyện ở công ty thì xử lý thế nào 2 Đều đã giải quyết được hết rồi sao?”

Tần Ninh Trăn cất giọng đầy thân thiết, cười nói: “A Diệp, vẫn đang được giải quyết, tuy nhiên, chỗ em đang CÓ chút chuyện, muôn nhờ anh hồ trợ.”

Địch Diệp nói: “A Trăn, em đừng khách khí, có chuyện gì em cứ nói thẳng.”

Đáy mất Tân Ninh Trăn lóe lên tia sáng hung ác, ‘Lục Dật Kha bị Lục Hạo Thành đem đi giấu rôi, người của em bên này vấn luôn tìm kiếm tung tích của ông ta, nhưng Lục Hạo Thành vẫn luôn rất cần thận, nêu người bên phía an tìm kiếm, có thể sẽ dê dàng hơn một chút.”

Việc cấp bách là phải đem Lục Dật Kha tìm ra.

Đó là một quả bom hẹn giờ, luôn dày vò lòng bà ta, khiến bà ta đứng ngôi không yên.

Địch Diệp cũng không có chút do dự: “A Trăn, chuyện này cứ giao cho anh đi, anh bên này có rât nhiêu thám tử tư có thê dùng được, rất nhanh sẽ giúp em điêu tra ra được: Nhưng mà lần này, em thật sự sẽ ly hôn sao 2 Người một nhà chúng ta phải ở cùng nhau mới được.”

nn Ninh Trăn cười nói: “Anh yên tâm, chờ sau khi có được những thứ tế về mình, em liền lập tức ly hôn, lúc đó người một nhà chúng ta có thể được ở bên nhau rồi.”

Tần Ninh Trăn cam đoan.

“A Diệp, những thứ này đều là thuộc vê Tiêu Khải, làm thê nào cũng phải giành về cho nó, chúng ta mới có thể yên tâm được.’ Địch Diệp nói: “A Trăn, anh đều hiểu được, nều có cái gì cần, em cứ trực tiếp gọi điện thoại qua cho anh.”

“Vâng!Em cúp máy đây.”

Sau khi Tần Ninh Trăn cúp điện thoại, cười với vẻ mặt hạnh phúc.

Địch Diệp, mặc kệ năm đó anh đã đổi xử như thê nào với tôi, nhưng từ nay về sau., tôi sẽ khiến anh phải ngoan ngoãn ở cạnh tôi.

“AI”

Tần Ninh Trăn nặng nề thở dài một hơi, nhớ tới tất cả những chuyện đã qua, đáy lòng bà ta tự nhiên lại cảm thây không hê hận Địch Diệp một chút nào.

Địch Diệp vẫn là người đàn ông bà ta yêu thương nhất, lần đầu tiên nhìn thây người đàn ông đó, hắn nho nhã lễ độ, khiêm tốn ôn hòa, sự nho nhã lộ ra từ trong cốt cách khiến bà ta nhanh chóng rơi vào bẻ tình.

Vừa tói lúc tan ca, Lam Hân đột nhiên nhận được điện thoại của Mộ Thanh.

“Mẹ.”

Lam Hân vui vẻ gọi một tiếng.

Mộ Thanh nói: “Lam Lam, xem ra tâm trạng con hôm nay không tồi nha.”

Lam Hân cười nói: “Mẹ, gần như trong khoảng thời gian nảy tâm trạng của con đều rất tốt mà.”

“Đúng vậy, Lam Lam hiện tại thật hạnh phúc.

Lam Lam, con cũng sắp tan tâm rồi mẹ đang ở dưới tâng công ty con, đồ dùng sinh hoạt dùng hệt rồi, con cùng mẹ đi vào siêu thị đi, con gái diệu nhà chúng tạ thích hợp để đi mua nhu. yếu phẩm nhất.’ Trong giọng nói của Mộ Thanh tràn ngập cưng chiêu.

“Lam Hân vui vẻ cười cười, “Mẹ, một lát nữa con sẽ xuÔng ngay, con sẽ bảo A Thành đi VỆ trước.”

Mộ Thanh: “Được! Mẹ đang ở ngay công ty đối diện, ta lái xe cha con qua đây, vừa ra khỏi cửa con có thể thây mẹ đang đậu xe bên này.”

“Vâng, mẹ, một lát nữa con sẽ đi xuông.”

Sau khi Lam Hân cúp điện thoại, lại bắt đầu thu dọn đồ đạc trên bàn làm việc.

Ninh Phi Phi nhìn thây cô tươi cười, vẻ mặt hâm mộ: “Quản lý Lam, trong khoảng thời gian này trông cô thật sự rât hạnh phúc.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.